Cai hơi mắc cỡ vì con bé gọi mình bàng chú. Chàng nhớ lại con nhỏ này thường đi với Tuyết Lai và nầng nặc đòi chàng làm giấy dân phu giả cho nó hợp pháp leo lên tầu Chàng còn nhớ nói với nó:’!Mày nhỏ như con chuột sún răng mà làm phu phen gì được.” Ai ngờ tối nay chàng lại đè nó ra nhưmột cô gái nhẩy tầu. Cai đã tính ngồi dậy, nhưng con bé cứ ôm chặt lấy chàng. Chỗ này lại chật chội và Mỹ Kim ngồi sát bên mình càng khôngxoay trởgì được. Bởi vậy chàng phải nằm yên trên mình nó. Cai hỏi nhỏ:
– Mày muốn cái gì?
– Cháu muốn làm vợ chú luôn.
Cai cười hì hì.
– Mày nhỏ síu thế này mà vợ con gì được với tao cơ chứ.
Con nhỏ co hai chân cặp chặt lấy hông Cai nhây nhúa nói.
– Vậy không được sao ?
Cai muốn dở khóc dở cười vì hoàn cảnh này. Nhưng quả thực những lúc lắc, co thắt của con bé làm chàng lại nóng người lên thực nhanh. Nhất là trước mắt, bộ ngực Mỹ Kim no tròn đung đưa kích thích chàng cùng cực. Người chàng cứng lại và rập xuống khi con bé cố ưỡn lên. Nó rên nho nhỏ:
– Ch.ú…. chú.. ơi. Cháu nói thực đó.
Tiếng rên rỉ của con bé càng làm Cai run rẩy hơn nữa. Chàng níu lấy Mỹ Kim, hôn lên ngực nàng. Hình như Mỹ Kim cũng hiểu được Cai đang muốn gì, nàng ôm cứng lấy đầu chàng ghì sát vô ngực mình hơn nữa…..
*
* *
Tới gần sáng thì Tuyết Lai trở lại đón Mỹ Kim. Con Lan Sún đã về nhà từ lúc nửa đêm. Thằng em trai con bé chèo đò ra đón Tuyết Lai và Mỹ Kim về. Quả thực, không ai ngờ được, cái bóp trộm được đây cộm nhưvậy mà chẳng có được bao nhiêu tìên. Tuy nhiên, Mỹ Kim cũng đã học được bài học đầu tiên về dân nhẩy tầu. Chẳng phải chỉ lên đó để bán thân kiếm tìên, mà còn kiêm luôn cả nghề đạo tặc Những móc nối tửanh cai phu, cảnh sát, gái điếm, cho tới con nhỏ chèo đò thành một chuỗi đây xích tạo ra một vùng bóng tối trong cái thương cảng tiền rừng bạc bể này.
Cả ngày hôm nay trời nắng đẹp. Nhưng Mỹ Kim và Tuyết Lai ngủ lu bù cho tới chợp tối mới thức dậy. Trời lại bắt đâu mưa. Cơn mưa tối nay vần vũ như được mang từ một trận bão lớn nào đổ về. Sau khi tắm rửa xong, Tuyết Lai bảo Mỹ Kim:
– Có lẽ tối nay chúng mình đi trễ một chút. Vụ cái bóp tối qua em có linh cảm chưa yên đâu.
Mỹ Kim hỏi:
– Tại sao vậy?
– Bị trong đó giấy tờ nhìêu quá. Nhất định chúng phải khai báo tùm lum rồi. Không chừng tụi mình phải nhẩy lên tầu khác.
– Em sợ cảnh sát bố ráp hả?
– Chắc chắn là cảnh sát phải bố ráp, nếu chúng thưa kiện. Những vụ mất trộm như cái bóp vừa rồi luôn luôn xẩy ra như vậy.
Mỹ Kim lo lắng hỏi.
– Em nhắm có sao không?
Tuyết Lai cười.
– Có ngày nào mà trên tầu không mất trộm. Chỉ có đìêu xem chúng muốn kiếm lại đồ đạc như thế nào thôi.
– Em nói sao?
– Thường thường khi mất tìên bạc chút đỉnh thì chẳng ai để ý tới. Nhưng khi mất những gì quan trọng, họ sẽ tìm mọi cách lấy lại. Nhất là về giấy tờ thì thếnào cũng có vụ điều đình cho chị coi.
– Em muốn nói thằng thủy thủ đó tới đây xin lại cái bóp à?
Tuyết Lai cười ha hả.
– Ai mà chịu cha ăn cướp hả chị. Dù chúng nó có biết tụi mình làm cũng không dám tới đây thương lượng.
– Sao em nói, bằng mọi cách, chúng nó phải tìm lại được đồ mất trộm.
– Lẽ dĩ nhiên là như vậy rồi. Nhưng sống ở thương cảng, ai lại khôngbiết có một thửluật riêng của nó, không được ghi trên giấy tờ.
– Luật lệ gì vậy?
– Luật giang hồ.
– Là làm sao?
Tuyết Lai ôm lấy vai Mỹ Kim cười hì hì, nói:
– Để sống ở đây ít lâu chi sẽ hiểu. Em cũng không biết phải nói làm sao nữa.
Tuyết Lai vừa nói xong thì tiếng con Lan Sún ong óng dưới nhà vọng lên:
– Chi Tuyết Lai ơi. Có khách qúi tới thăm chị nè. Ngủ thức dậy chưa.
Tuyết Lai không hiểu sao con Lan Sún từ Thủ Thiêm bò qua đây sớm vậy. Nó lại nói có khách quí tới thăm. Không biết là ai đây. Nàng lật đật nói với Mỹ Kim.
– Chúng mình xuống dưới đó xem ai tới đi.
Mỹ Kim theo Tuyết Lai xuống râu. Nàng nhìn ngay thấy Cai đang đứng dưới chân cầu thang. Tuyết Lai cũng vừa thấy Cai, nàng mừng rở kêu lên:
– Trời đất quỉ thần ơi. Hôm nay ngọn gió nào đem quí nhân tới nhà em như vậy nè. Hân hạnh…hân hạnh.
Cai cười hành hạch nói:
– Em bắt chước cái tuồng cải lương nào đó hả?
Tuyết Lai cười hinh hích, nấm tay Cai kéo lên lầu.
– Lên phòng em nói chuyện đi anh Cai. Ở dưới này xấp nhỏ lộn xộn lắm.
Cai gỡ nhẹ tay Tuyết Lai ra, nói nho nhỏ:
– Anh chỉ qua đây nói với em một chút thôi.
Tuyết Lai không chịu, nhất đinh kéo Cai lên phòng, nàng nói:
– Anh muốn nói cái gì cũng được. Nhưng phải lên phòng em mới chịu nghe.
Lan Sún khom người, cười khúch khích, xô lưng Cai đẩy chàng lên cầu thang.
– Lên phòng với chi em đi mà. Em không có ghen đâu.
Cai lúng túng vì kẻ đẩy người lôi. Cực chẳng đã, chàng đành theo Thuyết Lai lên râU. Mỹ Kim và Lan Sún đã kéo nhau xuống bếp. Họ nói chuyện bi bô gì với nhau có vẻ thích thú lắm.
– Để em đóng cửa phòng lại đã, rồi anh muốn nói cái gì thì nói đi.
Vừa nói Tuyết Lai vừn gài chốt cửa lại. Xong, nàng ôm ghì lấyCai, thọc tayvô trong quần chàng làm Cai luýnh quýnh la lên:
– Tuyết Lai à… Tuyết Lai.. Hôm nay anh không có ý này đâu. Chỉ nói với em chuyện cái bóp tối qua thôi. Tuyết Lai lỳ lợm cởi quần Cai ra thực nhanh, nói:
– Cái bóp vẫn còn đó, toàn giấy tờ quỉ ma gì đâu. Anh có muốn thì đem về đi. Nhưng phải để cái này lại đây. Cai vừa định nói thì miệng Tuyết Lai đã gắn chặt lấy môi chàng. Nàng le lưỡi lùa qua miệng Cai làm chàng nóng người lên thực nhanh. Hàng nút áo trước ngực Tuyết Lai cũng đã bật tung ra để bộ ngực trần trụi ép sát vô ngực chàng. Vùng da thịt căng tròn ấy hình như có một sức mê hoặc ngất ngâylàm Cai quên đi hết mục đích chàng tới đây làm gì. Cai vòng tay ôm ghì lấy Tuyết Lai, đè nàng xuống chiếc phản cạnh đó…..