Hưng trở về phòng. Chàng nói hếtmọi chuyện cho Jean nghe. Nàng mỉm cười, đưa cuốn sổ ngân hàng cho Hưng coi rồi nói:
– Có lẽ em phải trở về Mỹ nay ngày hôm nay. Bởi vì với anh Tiến, em chẳng còn nhiệm vụ gì nữa. Tất cả gia tài của anh ấy em để lại đây cho gia đình bên vợ anh ấy muốn làm gì thì làm.
Hưng ngẩn ngơ về quyết định đột ngột của Jean, chàng hỏi.
– Còn công việc của hãng thì sao?
– Anh còn lạ gì nữa. Từ hôm qua đây tới giờ, em đã làm cái gì đâu. Tất cả mọi chuyện đều do anh xếp đặt hết rồi phải không?
– Nhưng ít nhất, giấy tờ đều do em ký tên chuyển về Mỹ mà.
– Anh muốn em phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một lúc, Hưng đề nghị.
– Hay là em vô Saigon lánh mặt ít hôm rồi quyết định sau có được không?
Jean gật đầu, hỏi:
– Anh tính bao giờ em lên đường?
– Có lẽ ngay bây giờ là tốt nhất. Anh có nhà mấy người thân, em cứ tới đó ăn ở tự nhiên. Có chuyện gì anh sẽ đánh điện cho em. Bây giờ em viết một lá thư từ giã, để lại cho mọi người, như vậy anh dễ ăn nói với họ.
Jean ôm chầm lấy Hưng, hôn lên môi chàng. Chưa bao giờ nàng thấy được ai lo lắng cho mình trong nhưng lúc bối rối này nhưHưng. Nàngchắc chắn mộtđiều; nếu không đi lánh mặt, thế nào cũng bị rắc rối về những người trong gia đình của bên nhà vợ Tiến. Nàng viết thư liền và ra đi ngay.
Hưng nhờ một anh kỹ sư Mỹ dắt Jean đi vòng theo mé hông nhà xuống núi để không ai nhìn thấy họ. Hai người mướn xe ôm ra phi trường rồi anh ta mới trở về nhà. Trong khi ấy, đám ma tưng bừng như một ngày hội lớn. Người ta ăn uống ồn ào chẳng khác gì một tiệc cưới. Chàng tìm gặp ông bố vợ Tiến cho biết không thấy Jean ở nhà trên, chàng nói có gõ cửa phòng ngủ mà không thấy ai trả lời. Ông ta có vẻ tự tin nói:
– Thưa Ông kỹ sư, có lẽ bà ấy mệt mỏi vì bận rộn lo lắng cả ngày hôm qua, nên cứ để cho bà ấy ngủ một chút nữa cũng không sao. Chúng tôi dời giờ tẩm liệm, đóng nắp quan tài tới chiều cũng được.
Hưng mừng thầm trong bụng. Như vậy càng hay, tới khi mọi người biết Jean không còn ở đây nữa thì nàng đã tới Saigon rồi. Càng đỡ phải lo nghĩgì nữa. Nghĩ vậy Hưng thủng thẳng nói:
– Thưa bác, mọi sự đều do bác định đoạt.
– Thưa ông kỹ sư, được mà. Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ mời ông kỹ sư dùng với chúng tôi một chút gì cho ấm bụng buổi sáng nhé.
Không đợi cho Hưng có bằng lòng hay không. Ông bố vợ Tiến kéo ghế cho chàng ngồi chính giữa vợ Tiến và ông. Hưng lật đật nói.
– Dạ… dạ… xin phép bác cứ để cho cháu tự nhiên mà.
– Được được, xin ông kỹ sư cứ tự nhiên cho.
Hưng quay qua bắt chuyện vởi vợ Tiến.
– Chị Tiến thành hôn với anh ấy bao lâu rồi?
– Dạ… thưa anh. Tụi em lấy nhau cũng bốn năm năm rồi. Ngay từ khi anh ấy lấy bằng kỹ sư ạ.
Hưng mỉm cười. Chàng còn lạ gì Tiến vừa ra trường được mấy tháng nay. Như vậy là anh chàng này làm đám cưới với cô nàng từ khi mới lên đại học. Sau khi tốt nghiệp, may mắn xin được vô hãng chàng đang làm rồi lấy Jean liền. Kể ra cái số thằng này cũng hào hoa thực. Hưng hỏi:
– Chị được mấy cháu rồi?
Dạ, tụi em mới có một đứa con trai này thơi.
– Cháu mấy tuổi rồi?
– Dạ thưa anh, cháu được hơn một tuổi rồi ạ.
Hưng. ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao chị không qua Mỹ sống với anh ấy?
– Thưa anh, không hiểu sao, giấy tờ tụi em trục trặc mãi chưa xong.
– Sao chị không lo luật sư làm giấy cho mau?
– Dạ… anh Tiến nói lo xong rồi, nhưng còn chờ chính phủ Mỹ trả lời.
– Hôm anh Tiến qua đây làm việc có báo cho chị biết không?
– Dạ… anh ấy có viết thư bảo sẽ về thăm nhà trong tháng này. Chứ em đâu có biết là anh ấy đã tới đây rồi.
Hưng nghĩ ra ngay, làm sao Tiến có thể để vợ biết được mình về Việt Nam làm việc. Bởi vì còn cô vợ Mỹ này dấu vào đâu. Hèn chi anh chàng xin phép mình cuối tuần này, có một chút kết quả về mẫu cát rồi thì đi nghỉ phép một tuần lễ thăm bà con.
– Vậy ai cho chị biết anh Tiến qua đời?
– Dạ… cô em họ anh ấy ở Sàigon đánh điện tín cho em mới biết.
Hưng chép miệng nói:
– Kể ra anh Tiến cũng tệ thực. Nếu tôi biết anh ấy có vợ con rồi. Tôi đã để cho anh ấy về thăm chị ngay từ hôm đặt Chân tới đây.
– Dạ thưa anh. Các anh qua đây lâu chưa?
– Cũng mấy tuần rồi.
Hưng biết không nên nói nhiều về chuyện có thể dính dáng tới Jean nên chàng cố tình nói qua chuyện khác, chàng hói:
– Chị quen anh Tiến lâu chưa?
– Thưa anh, anh Tiến ở cùng xóm với em từ thuở nhỏ.
– Ở đâu lận?
– Dạ, tụi em ở Đà Nẵng.