Hỏi xong Hưng mới thấy mình vô duyên. Nhưng thiếu phụ đã trả lời:
– Em lên đây mua ít đậu nành về nấu đậu hũ.
– Ở dưới Cầu Đá không có bán sao cô?
– Dạ có, nhưng chẳng nói dấu gì anh, ở đây mua quen rồi người ta cho mua thiếu.
Mọi người đã trở lên xe, thiếu phụ hỏi Hưng:
– Anh không lên xe à. Xe sắp chạy kìa.
Hưng mỉm cười, lắc đầu, ngoắc tay cho xe chạy rồi nói:
– Tôi chưa mua kẹo cho cô bé, làm sao đi đâu được.
Thiếu phụ mỉm cười nấm tay đứa bé nói.
– Con nhỏ này hôm nay có phước như vậy sao?
Hưng ngồi xuống, hai tay nắm hai bên vai đứa bé hỏi.
– Bây giờ bé Ty muốn ăn kẹo gì?
Đứa bé lại ngước mặt lên hỏi thiếu phụ.
– Kẹo gì hả mẹ?
Thiếu phụ cúi xuống nói.
– Bác tính mua cho con chứ mẹ đâu có tiền mà biết.
Đứa bé quay qua hỏi Hưng:
– Vậy bác có biết không?
Hưng ẵm bổng con nhỏ lên cười lớn.
– Bác biết rồi. Bé Ty nói mẹ dẫn đường đi.
Con bé cười khúc khích nói:
– Mẹ dẫn đường đi mẹ.
Hưng quay qua thiếu phụ mỉm cười.
– Con nhỏ này lanh quá đi. Chỗ cô mua đậu nành có bán kẹo bánh gì không?
– Dạ, tiệm tạp hóa đó bán đủ thứ. Nhưng anh tính mua kẹo cho con nhỏ này thật hay sao?
Hưng gật đầu.
– Đối với con nít mình nói thì phải làm. Nếu không lớn lên khó dạy chúng lắm.
Thiếu phụ nhìn Hưng mỉm cười.
– Anh có vẻ rành về trẻ con quá héng.
Thú thực tôi chưa có đứa con nào. Nhưng khi đi học ở Mỹ, người ta dạy rất kỹ về vấn đề này. Mặt thiếu phụ tươi hẳn lên.
– À, thì ra anh là Việt Kiều ở Mỹ về thăm nhà. Lúc đầu em cũng đoán anh không phải là người ở địa phương này. Hèn gì thấy anh hơi khang khác.
– Tôi là Việt Kiều thì đúng rồi. Nhưng tôi không về nước thăm nhà, mà tới đây làm việc.
– Chắc gia đình anh vượt biên hết rồi phải không?
– Tôi qua Mỹ từ năm 75. Ở đây chẳng còn ai hết.
Chắc anh qua đây mua bán gì hả?
– Không tôi làm cho một hãng điện tử Mỹ.
– Bộ hãng của anh sắp mở ở đây à?
Hưng mỉm cười.
– Không phải đâu. Tôi được hãng cho qua đây nghiên cứu một vài hóa chất trong cát trên bãi biển này thôi. Thiếu phụ nhìn Hưng đăm đăm. Chàng nhìn thấy trong khóe mắt nàng như ngờ vực.
– Cát ở đây và điện tử có gì liên quan với nhau đâu hả anh.
Hưng gật đầu.
– Cát ở vùng biển này phải nói tốt nhất thế giới. Người ta dùng nó để chếra chất Silicon trong ngành điện tử. Việt Nam bán cát cho Nhật Bổn từ trước tới giờ, cứ tưởng họ mua về làm thủy tinh. Chứ ai có biết đâu đó là một nguyên liệu quan trọng như thế.
Thiếu phụ có vẻ ngơ ngác.
– Thật không anh?
Hưng phì cười.
– Có lẽ cô không ngờ phải không. Thú thực, tôi cũng sinh ra và lớn lên ở Nha Trang này. Nhưng chỉ biết đất đai mình màu mỡ, hữu dụng từ khi qua Mỹ học mà thôi.
– Em đâu có biết nhiều chuyện lạ lùng như vậy chứ.
– Thôi bây giờ cô đi mua đồ đi, để tôi còn mua ké ít kẹo cho con bé này đã chứ.
Hôm nay anh không phải đi làm à?
– Tụi tôi mới tới đây hôm qua. Sáng nay tính đi rảo chơi, coi lại thành phốsinh trưởng của mình ra sao thôi mà. Anh sướng thực. Chẳng bù với em, làm lụng đầu tắt mặt tối mà không đủ ngày ba bữa cơm.
Hưng cười.
– Tôi ăn ngày có hai bữa thôi. Chứ đâu có dám ăn tới ba bữa.
Thiếu phụ nắm lấy tay Hưng kéo chàng qua đường:
– Anh nói chơi hoài.