VN88 VN88

Anh ơi anh em còn trinh, đừng làm em đau nha anh

Nói xong Jean nắm tay Hưng kéo vô nhà. Biết chắc ở nhà không có ai, tự nhiên Jean thấy thoải mái lạ thường. Nàng kéo luôn Hưng vô phòng ngủ, nói:
– Anh vô đây gài cái móc áo phía sau cho em nhé.

Hưng mỉm cười, chàng đoán ngay được hàm ý của Jean nên không nói gì, lẳng lặng theo nàng vô phòng. Jean cởi hết quần áo ra thực tự nhiên. Nước da trắng hồng, lốm đốm những tàn nhan như đồi mồi lồ lộ. Nàng lấy một chiếc váy dài, ướm vào mình rồi quay lại hỏi Hưng:
– Em mặc bộ đồ này đi ra bãi biển có được không?

Hưng chưa kịp trả lời, Jean đã buông tay xuống, kéo theo luôn bộ đồ xuống phía dưới, để bộ ngực trần ngỏng cao vươn về phía trước. Nàng nheo mắt nhìn Hưng như khiêu khích. Hưng tiến lại thật gần, vòng tay ôm lấy Jean trong khi nàng buông bộ đồ cho rơi xuống sàn nhà.

Mặt chàng kề sát mặt Jean, mớ tóc vàng óng ả lòa xòa trước mắt. Tự nhiên hình ảnh cô gái ma quái tóc vàng tại nghĩa trang San Jose lại hiện ra trước mặt Hưng thực rõ. Có một bàn tay đang mò mẫm bên dưới. Người chàng cương lên thực mau. Nhưng tới khi Hưng kéo nàng xuống giường thì tự nhiên thân thể teo lại, lạnh ngắt.
Jean mỉm cười hôn vô miệng chàng, nói nho nhỏ:
– Em biết anh còn nghĩ tới anh Tiến nên không nỡ đi xa hơn phải không: Thôi, chúng mình ra biển chơi đi.

Hưng bằng lòng ngay, chàng nắm tay Jean đi xuống núi. Vòng ra phía sau, men theo bờ biển. Nơi đây ít ai lui tới vì toàn ghềnh đá và phải vượt qua con đường băng qua tháp hải đăng mới đi vòng xuống được bãi biển này. Ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài những tảng đá đầy rêu phong chồng chất lên nhau. Bởi vậy giờ này chỉ có Jean và Hưng ngồi cheo leo trên ghềnh đá nhìn ra biển.

Hưng nhìn mớ tóc vàng hoe của Jean bay lấtphấtngang mặt nàng. Tự nhiên Hưng muốn nói cho nàng biết chuyện cô gái tóc vàng trong nghĩa trang tại San Jose. Chàng ướm lời:
– Jean có tin chuyện ma qui hiện hình không ?
Jean mở to cặt mắt nhìn Hưng đăm đăm hỏi:
– Em có linh cảm anh biết nhiều về chuyện ma quỉ ở đây lắm phải không?
– Em còn nhớ đêm đầu tiên anh đưa em vô tháp hải đăng không?
– Lần anh làm em giận hết mấy hôm liền đó à?
– Đúng rồi.
– Tánh em dễ giận mà cũng dễ quên. Hôm ấy anh làm cho em quê kinh khủng. Nhưng anh thấy đó, chỉ vài bữa là em lại quên ngay. Nhưng quả thực, tới nay vẫn không hiểu sao anh làm như vậy?
Hưng men lại chỗ Jean, ngồi sát bên cạnh nàng.
– Đáng lẽ anh phải nói ngay hôm đó cho em biết.

Nhưng thấy em giận quá đành phải chờ một dịp thuận tiện như hôm nay mới dám nói.
Jean cười hi hí nói:
– Vậy thì anh còn chờ gì nữa mà không nới cho em biết đi.
Đúng rồi anh không nói bây giờ thì chờ tới bao giờ mới cho em biết nữa đây.
– Nhưng chuyện gì mà anh cứ úp úp mở mở hoài vậy?
Hưng im lặng một lúc rồi từ từ nói:
– Hôm đó, khi anh đưa em vô tháp hải đăng. Vừa bước chân vô trong là nhìn ngay thấy trên tường một cặp mắt hiện ra nhìn anh dữ dội. Cặp mắt này anh làm sao quên được Nó to, tròn và đôi lông mày xếch ngược. Đó là cặp mắt của chồng cô gái chèo thuyền mà anh vừa ngủ với cô ấy ngoài biển. Đêm hôm ấy, em còn nhớ không. Em đi với bé Hai về trước để vẽ nết phần sau của bức họa nó chèo thuyền trên biển. Anh ở lại trên thuyền. Và nàng con gái chèo thuyền ấy đã ngả vào vòng tay anh như một cặp vợ chồng đêm tân hôn. Khi thuyền cặp bến, cũng là lúc người ta vởt được xác anh chồng cô ta uống rượu say rớt xuống biển. Khi tụi anh tới. Người ta để cho tụi anh coi mặt người chết. Anh đã thấy cặp mắt của chồng cô gái vừa làm tình với anh, trợn lên nhìn anh tới ghê hồn. Cũng vì vậy mà khi thấy cặp mắt ấy xuất hiện trên vách tường trong tháp hải đăng, anh cắm đầu chạy liền. Nghe Hưng nói xong, Jean buột miệng nói:
– Anh chạy được còn là may.
Hưng sửng sốt hỏi:
– Bộ em cũng đã gặp cặp mắt ấy rồi hay sao?
– Không phải chỉ gặp nó xuất hiện mà thôi đâu.
Hưng run run hỏi: .
– Còn chuyện gì xẩy ra nữa?
Jean nhìn thẳng vô mắt Hưng hỏi:
– Anh có hứa dấu kín chuyện này không?

Hưng gật đầu quả quyết.
– Nhất định anh không hé miệng ra điều gì em không muốn.
– Được vậy em xin nói cho anh nghe. Đã mấy lần rồi, cặp mắt ấy đã hiện ra. Và mỗi lần nhưvậy, không hiểu sao thân thể em bị kích thích tới tột cùng. Có thể nói là một người vô hình nào đó, đè em ra làm tình một cách thật hung bạo. Em không thế nào cưỡng lại được sự ân ái này. Lúc ấy, đừng nói chi là bỏ chạy, mà muốn kêu cứu cũng không được.
– Có chuyện đó thực hay sao?
Jean buồn bã gật đầu. . .
– Phải, đã có một lần anh Tiến vô tình tới phòng vẽ, trong khi em đang bị bóng người vô hình đó làm tình. Đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng em rên rỉ, anh Tiến đã nổi ghen xông vào phòng nhất định bắt cho bằng được kẻ ngoại tình với em. Nhưng làm sao anh ấy thấy được bóng ma này.
– Thế em có nói cho anh ấy nghe không?
– Làm sao em có thể làm cho anh ấy tin được chuyện vô lý như vậy?
– Bây giờ Tiến thế nào rồi?
– Em chắc chắn là anh ấy vẫn để tâm bắt tại trận kê ngoại tình với em.

VN88

Viết một bình luận