VN88 VN88

Anh ơi anh em còn trinh, đừng làm em đau nha anh

Cô gái cài lại hàng nút áo, chạy ra quầy hàng đem tờ giấy tính tiền lại cho Tiến rồi kéo chàng đi ngay. Tiến trả tiền xong, nắm tay cô ta hỏi:
– Em tên gì?
– Dạ, em tên Hồng.
– Nhà em ở đâu?
– Dạ, em ở ngay con hẻm sau quán ru”ợu này, đi vài bước là tới ngay anh à. Vì vậy mà bao giờ em cũng là người về sau cùng.
Tiến nắm tay Hồng bóp nhè nhẹ, nói:
– Như vậy thì đem bồ về nhà tiện quá phải không?
Hồng lắc đầu nói:
– Hồi này làm ăn ế ẩm lắm anh à. Ít có người nào có tiền ngủ đêm với tụi em lắm. Cả tháng nhiều khi chỉ có một hai mối thôi.
– Như vậy tụi em sống bằng cái gì?
– Thì uống rượu chia với chủ thôi.
– Đủ sống không?
– Ngày hai bữa thì được. Còn phải cáng đáng con nhỏ và cha mẹ già như em cũng chật vật lắm.
– Em có con rồi à?
– Dạ, em được một thằng con trai cũng gần một tuổi.
– Chồng em đâu?
– Em cũng không biết ông ấy ở đâu bây giờ.
– Tại sao lạ vậy?
– À … hồi đó tàu ông ấy thường hay cặp bến ở đây.
– Tụi em gặp nhau ở quán rượu. Ông ta mua cho em căn nhà đang ở. Đi lại với nhau cũng gần một năm, mỗi khi tàu ông ấy cặp bến. Rồi bẵng đi gần hai năm nay không thấy ông ta đâu nữa.
– Thế con tàu ấy còn tới đây hay không?
– Dạ còn.
– Em có xuống dưới đó hỏi không?
– Có chớ anh.
– Người ta nói sao?
– Đám thủy thủ toàn người lạ. Họ nói con tàu này đụng vô đá ngầm, nên chủ cũ bán cho hãng khác rồi.
– Thế những người cũ đâu?
– Em cũng không biết. Nghe nói lúc tàu chìm, có một sốthủy thủ chết. Một số khác sống sót, có lẽ họ ở lại Hồng Kông làm cho hãng khác. Còn ông chồng em bặt tin tức luôn, không biết sống chết thế nào.
– Ủa, chồng em là người Tàu à?
– Dạ.
– Em biết nói tiếng Tàu sao?
– Dạ, cha mẹ em người Quảng mà. Nhưng em sanh tại Nha Trang này.
– Thế ông chồng đó không liên lạc thư thừ gì với em hay sao?
– Dạ không. Cái này ông ta ky lắm.
– Tại sao vậy?
– Anh là Việt kiều em mới dám nói. Thú thực, khi ăn ở với em, ông ta không nhằm mục đích ân ái nhiều đâu. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi mà.
– Thế ông ta đòi hỏi cái gì?

Hai người đã tới nhà. Hồng vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nói:
– Ông ta dùng em như một nơi để buôn bán hàng lậu.
Chuyện vợ chồng chỉ là việc phụ thôi.
– Buôn bán hàng quốc cấm à?
– Cũng không hẳn là như vậy, nhiều khi boat ngọt, nấm đông cô, chén bát Hồng Kông, dầu gió, có khi tơ lụa nữa.
– Như vậy đâu có đáng giá bao nhiêu.
– Nhiều lắm chứ anh. Mỗi lần chuyển hàng cả đêm chứ không vừa gì.
– Rồi ai đem đi tiêu thụ?
– À. có những bạn hàng tới tận nhà em chở đi.
– Em bắt mối cho ông ta à?
– Dạ không, ba má em lo cái vụ đó. Nói đúng ra là má em, còn ba em bị hưhai con mắt rồi không làm gì được.
– Bây giờ em ở với ba má em sao? ‘
– Dạ. Ông bả coi chừng thằng con cho em đi làm.
– Em đem khách về nhà như thế này không sợ ông bả biết hay sao?
– Nếu em không đi làm, lấy tiền đâu mà sống. Nhiều khi lâu quá không có khách, má em còn nóng ruột nữa chứ nói gì ngăn cấm.

Hồng vô nhà, bật đèn. Tiến thấy căn phòng khách cũng xinh xắn, mỗi chiều được khoảng gần bốn thước. Nhà xây tường gạch đàng hoàng. Một chiếc bàn và bốn cái ghế đặt giữa phòng khách, phía sau là tủ làm bàn thờ, trên thấy có lư hương và hai cái chân nến. Sát vách tường bên phải căn phòng có kê một chiếc đi văng bằng gỗ.
– Em ngủ ở chiếc đi văng này à?
– Dạ không, em có phòng riêng. Vô đây đi anh.
Vừa nói, Hồng vừa kéo Tiến vô phòng phía trong. Phòng này kế ngay phòng khách. Có một cái vách ngăn ra lối đi riêng. Hồng chỉ vô phía sau nói:
– Trong kia là nhà bếp và buồng tắm. Chút nữa anh vô đó lau mình đi cho mát mẻ.
– Thế còn ba má và thằng con em đâu?
– À.. mọi người cứ tới tối là rút lên trên lầu. Lúc nãy trời tối nên anh không để ý chiếc ban công lôi ra ngoài đường đó.
– Thế cầu thang lên lầu ở chỗ nào?
– Dạ, sau nhà bếp.
– Hèn chi anh không thấy. Kể ra căn nhà này cũng rộng rãi đó chứ.
– Dạ, tiền của ông chồng em mua. Nếu không, tụi em vẫn còn ở căn nhà tôn tuốt phía bên trong tận cùng đường hầm này.
– Thì ông ấy mua căn nhà này để buôn bán chứ gì.
– Dạ, nếu không làm gì tụi em có nhà chứ. Đâu có phải ông ấy mê em đâu. Có biết bao nhiêu gái đẹp ở đây mà nói.

Vừa nói Hồng vừa xô cửa phòng kéo Tiến vô trong. Nhìn chung quanh phòng, ngoài chiếc giường còn có chiếc bàn phấn và tủ đựng quần áo gần đó. .Bây nhiêu đồ đạc cũng đã chiếm gần hết diện tích căn phòng rồi.

Hồng cởi quần áo thực tự nhiên trước mặt Tiến. Nàng mở tủ lấy ra một chiếc áo ngủ thực mỏng khoác vô. Thân thể nàng lồ lộ nhưkhông được che đậy gì. Tiến mỉm cười:
– Em kiếm đâu ra chiếc áo ngủ này vậy?

VN88

Viết một bình luận