Jean gào lên. Hưng thét lớn. Cả hai văng ra khỏi giường trong cơn địa chấn của ngày tận thế ấy. Thân thể Hưng lạnh ngắt. Da thịt chàng teo lại, nhăn nhúm. Trong khi người Jean rã rời. Khuôn mặt nàng hốc hác, tái xanh. Có tiếng gà gáy sáng. Hưng bàng hoàng thấy mình nằm co quắp dưới chân giường. Trong khi Jean cuộn tròn thân thể trong chăn trên đầu giường. Chàng nhìn nháo nhác chung quanh. Căn phòng im nm trong ánh đèn dìu dịu, xanh lơ. Chàng lồm cồm bò dậy. Trong khi Jean cũng vừa thức giấc. Nàng nhìn Hưng ngơ ngác hỏi:
– Chúng mình đang ở đâu hả anh?
Hưng không trả lời ngay. Chàng nhìn Jean như dò xét một lúc thực lâu mới từ từ nói:
– Có phải chúng ta vừa trải qua một cơn ác mộng không?
Jean lắc đầu nhè nhẹ.
– Không phải là mộng đâu.
– Chẳng lẽ chúng ta vừa trở về từ một thế giới khác?
– Có thế giới nào chung quanh đây nữa hay sao anh?
– Anh cũng không biết.
Jean đạp nhẹ chiếc mền lệch sang một bên. Nàng chồm mình về phía Hưng hỏi:
– Anh có sợ không?
Phải nói là kinh hoàng.
– Bây giờ hết rồi.
– Nhưng nó còn tái diễn nữa không?
– Em cũng không biết.
Im lặng một lúc, Hưng ngồi hẳn lên nói:
– Có lẽ trời sắp sáng rồi. Anh trở về phòng ngủ nhé.
Jean lật đật tụt xuống giường nói.
Em theo anh được không?
– Tại sao?
– Em không dám ngủ một mình ở căn phòng này nữa đâu.
– Em không sợ người ta nghị dị à?
Jean im lặng, nàng với bộ đồ ngủ mặc vào thực nhanh.
– Em có thể ngủ ở trên ghếnệm trong phòng anh cũng được mà.
Hưng gật đầu. Chàng nắm tay Jean đi về phòng mình.
Khi Hưng thức dậy, Jean vẫn còn ngủ ly bì. Chàng thay quần áo, nhón gót bước nhẹ ra ngoài. Mặt trời đã lên thực cao. Dưới phòng vẽ của Jean tấp nập những người. Hưng hơi ngạc nhiên, chàng rảo bước tới đó.
Tiếng kèn đám ma bắt đầu rung lên những âm điệu làm Hưng thấy rờn rợn. Chàng bước vào phòng trong màn hương khói mịt mù.
– Thưa ông kỹ sư, sắp tới giờ liệm xác rồi.
Hưng trả lời như một cái máy.
– Dạ, xin các ông cứ làm theo những gì gia đình mong muốn.
Người đàn ông lớn tuổi vừa nói, ngập ngừng hỏi chàng.
– Dạ… thưa ông kỹ sư. Chúng tôi muốn nói tới bà Jean ạ
– Các ông thấy cần sự có mặt của bà ấy hay không?
Người đàn ông nhanh nhẹn nói.
– Dạ… dạ… phải có mặt bà ấy mới được chứ ạ.
Hưng nhìn thực nhanh chung quanh. Chàng thấy người thiếu phụ ôm đứa con ngồi bẹp dí trong một góc phòng.
Chàng hỏi:
– Còn ý kiến của bà vợ chính thức ông Tiến ra sao thưa ông?
Người đàn ông trả lời ngay.
– Bà Jean rộng lòng cho cơ ấy dự tang lễ này là quí hóa lắm rồi.
Hưng sửng sốt, chàng ngẩn nhơ nhưmình vừa nghe lộn một điều gì.
– Tôi muốn nói vợ chính thức có hôn thú và con ông Tiến đó thưa ông.
– Dạ… thưa ông kỹ sư tôi biết.
– Tôi có thể nói chuyện với bà ấy một chút được không?
– Dạ… dạ, thưa ông kỹ sư. Nếu ông muốn, xin cứ tự nhiên ạ.
Hưng tiến tới gần thiếu phụ nọ. Chàng ngồi xuống hỏi:
– Thưa chị, tôi xin lỗi hôm qua chưa kịp nói chuyện với chị. Tuy nhiên, tôi đã được bà Jean cho biết hết những gì chị cho bà ấy hay. Hôm nay tôi muốn hỏi xem ý kiến của chị thế nào về tang lễ của anh Tiến ạ?
Ngần ngừ một lúc, vợ Tiến nói:
– Thưa ông kỹ sư, bà Jean còn giữ nhiều tiền của chồng tôi nữa không ạ. Tôi muốn tang lễ này phải làm cho bà con họ hàng biết một chút để mẹ con tôi còn dám nhìn mọi người chung quanh nữa.
Hưng thấy như sáng nay mình lạc vào một thếgiới khác lạ Những gì chàng phân vân từ tối qua tới giờ trở nên lãng xẹt Chàng nhìn một vòng. Mấy ông thầy chùa đang tụng kinh. Mấy ông thầy cúng đang ngồi nhai trầu nhóp nhép. Một dàn nhạc đám ma cũng có tới sáu bảy ông. Trong phòng chật ních những người chàng chưa hề biết mặt. Ai nấy mặt mũi hớn hở, cười nói luôn mồm. Bên dưới quan tài một chiếc bàn không biết ai mang từ đâu tới. Trên bàn đầy thức ăn. Chàng thấy cả một con heo quay thực to và năm bảy con gà luộc, còn cả nguyên con trên đa.
Chàng tần ngần nói:
– Thưa chị, tôi cũng không biết gì về chuyện này.
Có tiếng người đàn ông lớn tuổi vừa nói chuyện với Hưng nói từ đằng sau tới.
– Thưa ông kỹ sư. Xin ông lo cho chúng tôi về cái khâu này. Nếu không thì kẹt lắm đó ạ.
– Ông muốn tôi phải làm gì?
– Xin ông kỹ sư can thiệp dùm, xem anh Tiến còn để lại bao nhiêu tiền cho bà Jean, để bà ấy chi cho chúng tôi nữa ạ.
Bây giờ thì Hưng mới vỡ lẽ ra, con đường sáng nay chàng đang bước vào là cái giống gì! Có một điều không biết khi chàng nói ra. Người ta có chịu tin hay không. Hiện nay trong ngân hàng của Tiến chẳng những không còn một đồng xu nào nữa. Mà tiền chàng nợ thẻ tín dụng có lẽ hơi nhiều. Đó là chưa kể tới tiền học mượn của chính phủ chưa trả được bao nhiêu. Có lẽ tết nhất bây giờ đừng nên dính vào chuyện này nữa là hơn. Hưng thủng thẳng nói:
– Dạ, xin ông để tôi chuyển lời lại với bà Jean. Nhưng có lẽ khi nói chuyện với bà ấy phải có mặt người thân của anh Tiến thì mới hợp lý.
Người đàn ông lớn tuổi nói ngay.
– Thưa ông kỹ sư, để tôi và con gái tôi tới nói chuyện với bà Jean có được không ạ?
– Dạ, xin lỗi ông. Như vậy ông là bố vợ của anh Tiến phải không ạ?
– Dạ, thưa ông vâng ạ.
Hưng mừng thầm, như vậy là chàng sẽ đổ tránh nhiệm lên đầu thằng cha này. Chàng hơi cúi mình làm ra vẻ lễ phép, nói:
– Dạ, thưa bác, vậy mà từ hôm qua tới giờ bác không nói. Để cháu lên nhà trên bảo Jean xuống đây gặp bác ngay.
Bố vợ Tiến có vé hân hoan lắm nói:
– Dạ, xin ông kỹ sư chuyển lời giùm.