Thân thể Hưng run lẩy bẩy vì miệng lưỡi Jean. Chàng ưỡn hẳn người về phía trước. Hai tay ôm lấy đầu Jean ghì thực chặt. Ngửa mặt lên trời, dù hai mắt nhắm nghiền, nhưng Hưng vẫn thấy muôn ngàn tinh tú xoay tròn lồng lộng…
;Sau khi Hưng đi rồi, Jean trở về nhà. Nàng vẫn chưa thấy ai trở về. Tự nhiên Jean nghĩ tới cặp mắt hiện ra trên mặt biển vừa rồi lại cảm thấy có hứng vẽ lại quang cảnh kinh hồn lúc đó. Nàng vội vàng tới phòng vẽ, lấy một khung vải máng lên giá vẽ. Hai tay nàng tự động vẽ lên những nét đầu tiên của bức họa mà Jean không cần suy nghĩ như khi nàng vẽ những bức tranh khác từ trước tới nay. Tới khi phần phác thảo những nét chính trong bức họa bằng bút chì xong. Nàng mới chợt nhận ra trên khung vải là cặp mắt to, tròn và đôi lông mày xếch ngược một cách dữ dội trên biển cả.
Thân thể Jean tự nhiên nóng lên hừng hực. Nàng cởi bỏ y phục, ném xuống sàn nhà. Jean lấy cọ, bắt đầu tô lên những màu sắc trong trí tưởng còn in đậm trong đầu nàng. Chưa bao giờ Jean say sưa vẽ nhưngày hôm nay. Khi buông cọ xuống, nàng đã nghe thấy tiếng gà gáy sáng và bức họa đã gần như hoàn chỉnh.
Jean lui lại, nheo mắt nhìn tác phẩm sắp hoàn thành. Bỗng nàng lảo đảo nhìn thấy cặp mắt vừa vẽ sáng lên như có chất lân tinh. Có tiếng mèo gào lên đâu đây. Gió từ đâu thổi về lồng lộng. Sóng nước trong tranh cuồn cuộn nhấp nhô. Tiếng hải âu gọi nhau quang quác.
Bỗng Jean giật bắn mình vì con mèo đen xuất hiện bất ngờ, từ phía sau nhẩy vọt vô trong bức tranh nàng vừa vẽ và biến mất. Gió từ từ dịu lại. Sóng nước nhấp nhô xa dần. Tiếng hải âu im bặt. Bức họa lại ph’lng lỳ những mầu sắc nàng vừa tô lên. Jean bàng hoàng tới sát giá vẽ nhìn thật kỹ bức họa. Mặt vải vẫn thẳng băng. Những đường nét nàng vừa vẽ cũng vẫn còn đó. Không có một đấu hiệu gì vừa có sự chuyển động trong tranh.
Bỗng một tiếng ầm vang lên như bom nổ làm Jean hoảng hốt, quay ngược lại phía sau. Hai cánh cửa vừa bật tung. Chắc chắn phải có một sức đẩy thật mạnh đập vô mới làm cho nó mở ra bằng một cách dữ dội như vậy.
Tiến hiện ra trước ngưỡng cửa như một vị hung thần. Chàng thét lên:
– Bây giờ mày còn chối cãi gì được nữa không hả?
Jean ngỡ ngàng, nhìn Tiến trừng trừng. Nàng chưa hiểu Tiến đang nói về vụ gì. Bởi vậy Jean im lặng chờ đợi. Tiến bước vô phòng, đóng ập cửa lại ngay. Chàng quay lại nhìn Jean khinh bỉ hỏi:
– Ngạc nhiên lắm phải không. Chưa kịp mặc quần áo vô nữa à.
Dù lúc nãy có ôm ấp Hưng, nhưng Jean nghe giọng nói của Tiến thì có lẽ chàng không biết chuyện vừa rồi nàng và Hưng làm tình ở bờ biển. Có lẽ chàng tưởng là nàng ngủ với ai đó trong phòng này, nên mới có thái độ như vậy.
Jean thét lên:
– Anh đang nói cái gì đó?
– Nói cái gì hả? Tôi đang nói cái mà bà vừa mới làm trên chiếc giường này, chứ còn cái gì nữa hả con đàn bà đốn mạt.
Jean sấn lại tát vô mặt Tiến một cái thực mạnh. Nhưng Tiến đã nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng. Bẻ quặp ra phía sau, kéo lên làm Jean phải cong người cúi xuống. Nàng chu chéo:
– Buông tao ra, thằng khốn kiếp. Mày có biết đang làm cái gì đó không hả?
Tiến cười ha hả.
– Tới giờ này mà mày còn hù tao được nữa hay sao. Ở đây không có điện thoại cấp cứu 911 cho mày xử đụng đâu.
Nước mắt Jean dàn dụa, nàng cố vùng vẫy nhưng vô ích. Cánh tay Tiến cứng như thép nguội đã khóa chặt lấy tay nàng. Jean rít lên:
– Bây giờ mày muốn làm gì hả?
– Làm gì ư? Để tao xuống chiếc hầm bí mật của mày, lôi lên thằng chó đẻ nào vừa ngủ với mày trong căn phòng này rồi mới tính nhé.
Nói xong, không chờ Jean trả lời. Tiến xô mạnh nàng chúi đầu, té nhào về phía trước. Trong thế mất thăng bằng ấy Đầu Jean đập xuống sàn nhà, mắt đổ hào quanh. Nàng muốn xỉu đi được. Trong khi ấy Tiến hùng hổ chui vô phòng tắm, kéo chiếc khoen, lật tấm ván nắp hầm lên. Dù đầu đập xuống sàn nhà đau điếng. Jean cũng không khỏi ngạc nhiên sao Tiến lại biết trong phòng này có một căn hầm bên dưới. Từ hồi nào tới giờ nàng có nghe ai nói tới bao giờ đâu.
Jean cố chịu đau, lom khom bò lại bên Tiến. Trong khi Tiến cầm chiếc đèn pin, lục đục leo xuống chiếc thang dốc ngược. Bỗng một tiếng rắc vang lên và tiếng Tiến thét lên thực lớn:
– A… A…
Jean hốt hoảng, nhào mình lom khom nhìn xuống dưới hầm. Chiếc đèm pin vẫn còn chiếu sáng, rọi vô một bên thân thể Tiến. Chàng nằm sóng soài, thân thể đang co giật.
Jean la thất thanh.
– Anh Tiến… Anh có sao không?
Tiến vẫn nằm yên. Chiếc hầm không sâu lắm, có lẽ chĩ cao độ hơn đầu người. Dù có té từ trên xuống cũng đâu có tới nỗi chết được. Nhất là bên dưới lại là nền đất ẩm ướt thế kia, làm sao giết được Tiến nhanh như vậy.
Jean biết một mình không thế nào giúp gì được Tiến, nàng vội vàng mặc quần áo vô thực nhanh. Chạy lên nhà trên cầu cứu. Hai anh kỹ sư Mỹ nghe tiếng la thất thanh của Jean, hốt hoảng chạy ra. Hưng đi đâu tới giờ chưa về. Bởi vậy ba người lục đục tìm cách đưa Tiến lên khỏi căn hầm.
Một chiếc đèn điện được thòng xuống dưới. Bỗng anh kỹ sư Mỹ la lên:
– Trời ơi, anh Tiến bị rắn cắn chết rồi. Coi kìa, khủng khiếp quá đi.
Phương tiện liên lạc và cấp cứu ở Việt Nam đã không cấp thời cứu Tiến thoát khỏi tay tửthần. Khi người ta mang được Tiến lên, thân thể chàng đã cứng đờ. Miệng xùi bọt mép. Chàng đã té xuống dưới hầm vì chiếc thang tre mục nát, có lẽ ở đó đã mấy chục năm rồi. Hơn thế nữa, Tiến lại nằm đè lên ngay cặp rắn hổ mang và bị chúng mổ tứ tung khắp mình mẩy. Tai nạn xẩy ra thực bất ngờ. Không ai có thể lường trước được.
Tiến không có anh em ruột thịt gì ở Việt Nam. Nhưng một số họ hàng xa đã nghe tin ngay ngày hôm sau, lục dục kéo nhau về Nha Trang khá đông. Kẻ bàn ra, người tán vào về tang lễ của Tiến phải cử hành ra sao. Một số thầy cúng đã được người ta tự ý mướn tới tụng niệm cho người quá cố mà không cần ý kiến của Jean. Mặc dù hiện giờ chính nàng mới là người có đủ tư cách quyết định mọi sự.
Nhưng Jean cũng chẳng màng gì tới chuyện đó.