Xuống tới chân đồi, cũng là đầu con phố thương mại tại Cầu Đá. Tiến quay lại thấy Hưng vẫn còn lững thững trên lưng chừng đồi. Chàng ra dấu cho Hưng biết hai đứa kéo nhau vô tiệm ăn ngay đầu đường. Hưng khoác tay ra dấu biết rồi và chàng vẫn lững thững đi từ từ. Trong đầu óc chàng vẫn còn phân vân về những gì xảy ra đêm qua trên giường ngủ.
Ăn uống xong, Tiến và Jean muốn về ngủ ngay. Hưng muốn ra bãi biển Nha Trang thả một vòng nên chàng leo lên xe /am một mình. Lúc đầu chiếc xe chỉ có ba người, đi một lúc, đón thêm vài chuyến nữa. Xe ngồi nêm như cá hộp. Tám người đã là muốn ngồi lên lòng nhau rồi mà anh chàng tài xế còn cố nhồi thêm ba mạng nữa. Cuối cùng, Hưng đành để cho một bé gái ngồi lên lòng mình. Mẹ con nhỏ phải ngồi dưới sàn xe lom khom thật tội nghiệp. Hưng gợi chuyện với con nhỏ:
– Hôm nay em không đi học à?
Dạ, không.
– Tại sao vậy?
– Má em không có tiền.
– Thế ba em không cho em tiền à?
– Em không có ba.
Hưng cười.
– Vậy chú cho em tiền em có đi học không?
Con nhỏ cười chúm chím, liếc mẹ nó mộtcái thực nhanh rồi hỏi Hưng.
– Nhưng mà đi học có được ăn kẹo không?
Hưng cười hề hề, luồn tay móc trong túi ra một cây kẹo, chàng lấy trên máy bay hôm qua, đưa cho con bé nói:
– Kẹo đây, vậy cháu có muốn đi học không?
Con nhỏ mừng rỡ cầm cây kẹo ngay. Thiếu phụ nhìn con nói:
– Bé Ty hư quá, lấy kẹo của bác mà không nói cám ơn hả.
Con bé vội vàng vòng tay cúi đầu, nól thực nhanh.
– Con cám ơn bác.
Hưng cười hỏi.
– Bây giờ cháu chịu đi học không?
– Dạ.
Vừa nói, nó vừa ngả đầu ép sát vô ngực Hưng. Bỗng chàng để ý bàn tay thiếu phụ, mẹ đứa bé đang để trên đùi chàng một cách thực tự nhiên. Có lẽ chính cô ta cũng không để ý vì xe quá chật chội. Nhưng Hưng lại thấy thân thể nóng lên bừng bừng. Bàn tay của cô nàng thon nhỏ, thật ấm. Xe chạy xóc lên xóc xuống vì đường đầy ổ gà. Bàn tay thiếu phụ bấu chặt lấy đùi chàng để giữ thăng bằng lại càng làm Hưng nôn nao khó tả. Chàng liếc nhanh khuôn mặt cô ta. Nước da ngăm đen, xương xương nhưng cặp mắt to và thật tròn diễm lệ. Bỗng cô nàng nhìn lên, gặp ngay ánh mắt soi mói của Hưng. Chàng thấy bàn tay nàng nóng lên và vội vàng rụt lại. Nhưng ngay lúc ấy chiếc xe trao qua, nghiên hẳn mQt bên làm nàng lại phải nắm chặt lấy đùi Hưng. Thân thể Hưng cũng chao qua chao lại. Lúc chúi về phía trước. Lúc ngả về phía sau. Chàng đã để ý nhiều lần, chân mình chạm mạnh vô mình thiếu phụ. Nàng ngồi dưới sàn xe ngay bên chân chàng nên không thế nào tránh né được. Đã có lúc cả bộ ngực cô ta ép sát vô chân chàng. Hưng cố bắt chuyện với thiếu phụ để quên đi sự đụng chạm bất đắc dĩ này.
Cháu được mấy tuổi rồi chị?
Thiếu phụ mỉm cười, nói nho nhỏ.
– Dạ, cháu hơn bốn tuổi rồi ạ.
– Chị được mấy cháu rồi?
– Dạ, ba đứa tất cả.
– Thật chẳng bù với gia đình tôi. Cả họ cả hàng, gia đình nào may mắn lắm mới có được một đứa là cùng.
Thiếu phụ cười thành tiếng nói.
– Vậy em cho anh con bé này đó.
Hưng ôm đứa bé chặt hơn, cúi xuống hỏi nó.
– Con có chịu về ở với chú không?
Con nhỏ nhìn mẹ rồi lại nhìn Hưng. Bỗng nó cười khúc khích, gật đầu thực dễ thương, trả lời.
– Ừ
Thiếu phụ la con.
– Bé Ty hư quá. Con phải nói “dạ” chứ sao lại ừ.
Con nhỏ bị mẹ la, mặt hơi sịu lạl, nhìn xuống nói nhỏ.
– Dạ.
Tự nhiên Hưng thấy vui vui. Chàng bảo con bé.
– Bé Ty ngoan lắm. Để chút nữa ra phố, chú mua kẹo nữa cho bé nghe.
Mặt con nhỏ tươi hẳn lên, nó gật đầu lia lịa hói.
– Chú có cho tiền cháu nữa không?
Hưng mỉm cười, chàng nhìn thiếu phụ chờ một câu la con. Ai ngờ nàng lặng thinh. Chàng hỏi con bé:
– Bé Ty cần tiền để làm gì?
– Bé cho mẹ đó.
– Vậy bé muốn bao nhiêu?
Con nhỏ nhoài mình, ghé sát mặt vô mặt mẹ nó hỏi.
– Mẹ muốn bao nhiêu hả mẹ?
Thiếu phụ đưa cả hai tay nựng mặt con nói.
– Bác nói chơi đó con, không có tiền đâu.
Xe vừa ngừng lại, những người ngồi ngoài xuống xe cho người ngồi trong lết ra. Hai mẹ con thiếu phụ xuống xe ở đây. Cô ta nhìn Hưng mỉm cười, gật đầu chào từ giã và cám ơn chàng đã giữ giùm con nhỏ trên xe. Hưng hỏi.
– Nhà cô ở khu này à? .
– Dạ không, nhà em gần Cầu Đá.
– Vậy cô đi đâu vậy?