Chị Hà tiến lại gần tôi sờ mó tôi khiến tôi thấy nhột nhạt rùng mình! Chị chép miệng:
Tiêu chuẩn nguời mẫu đấy chứ! Có điều còn kém tự nhiên, không có dáng thanh lịch của một Vệ Nữ!
Nghe chị nói tôi muối mắng thầm trong bụng: Bà có ngon bà cởi đồ cho nguời khác ngắm đi rồi nói!
Như hiểu tôi nghĩ gì chị Hà lên tiếng:
Em đừng nghĩ việc cởi đồ cho đàn ông ngắm là một sự nhục nhã! Hãy hãnh diện với những gì mình có và hãy tự tin vào bản thân thì mình sẽ có năm muơi phẫn trăm tự nhiên ngay!
Anh Quân đang đứng bỗng lên tiếng:
Em có quan hệ tình dục bao giờ chưa?
Sao lại hỏi quái ác thế ? Tôi không biết đáp sao, tần ngần hồi lâu. Chị Hà nói hộ:
Đừng ngại, em phải vuợt qua cảm giác mặc cảm xấu xa! Ở đây chúng ta chỉ có một mục đích: đó là huấn luyện em thành nguời mới cho công tác!
Tôi nói:
Em có rồi!
Anh Quân hỏi em có mấy lần!?
Tôi nói nho nhỏ:
Dạ, ba bốn lần rồi!
Bạn trai hay sao?
Tôi ầm ừ cho qua. Nhưng anh Quân lại hỏi tiếp:
Em mất trinh lúc bao nhiêu tuổi!?
Muời chín ạ!
Như vậy cũng hơi muộn! Nhưng anh biết nhà là gia đình có hạng nên chuyện này dễ hiểu .
Tôi toát mồ hôi ra khắp lưng. Chị Hà hỏi:
Em biết đàn ông lúc muời chín tuổi, vậy có phải nguời tình đầu tiên của em không?
Tôi nói run run: Dạ Không ạ!
Vậy nguời đó có liên hệ ra sao với em? Anh Quân hỏi dồn .
Nhưng tại sao anh chị hỏi kỹ thế!?
Vì phải xác định rằng em sẽ không bị nguời đó ảnn huởng đến sau này lúc công tác! Vì nếu anh ta là nguời tình hứa hẹn của em, sau này em sẽ phải hy sinh mối tình này và anh ta sẽ bị tổn thuơng. Nên truớc khi em đi thêm sâu vào công tác, chúng tôi phải thẩm định em có quan hệ thế nào trong xã hội cũng như tình cảm, vậy thôi!
Tôi ấp úng: Em không biết nói sao, nhưng nguời làm em đau khổ đầu tiên lại là nguời …anh của em!
Chị Hà: Ồ lên một tiếng. Có thật không?
Không biết nói sao, tôi chỉ muốn khóc lên . Tôi muốn mặc quần vào rồi chạy biến cho khỏi chỗ này!
Anh Quân nói:
Hai nguời quan hệ mấy lần ?
Dạ hai lần thôi. Còn những lần sau là nguời khác, nguời đó là ông Lâm truởng phòng đấy!
Tôi nấc lên khóc. Chị Hà trấn an: “Không sao! Em cho biết sẽ làm em thấy dễ chịu đi!”
Anh Quân nói: Chúng tôi không phán xét hành động của em, chỉ biết như thế có nghĩ là em cũng đã biết tình dục rồi!
Tôi gật đầu xấu hổ . Chị Hà nói thế bản lãnh của em làm cho đàn ông ra đuợc bao nhanh?
Thật khốn nạn! Tôi có phải con điếm đâu sao lại có “bản lãnh” cho đàn ông ra nhanh bao nhiêu?
Chị Hà hỏi: Thế lúc đầu em quan hệ với nguời anh bao lâu thì anh ta ra?
Không chịu nổi nữa, tôi ngồi thụp xuống sàn nhà lấy tay che đậy lại phần nào thân thể của tôi. Chị Hà nói: Đừng mắc cỡ, hãy nghĩ đây là công việc “tôi hệ trọng” của em!
Tôi nói: Chúng em chỉ qua loa một buổi ngắn, em không nhớ!
Anh Quân hỏi: Thế anh ta có làm lâu không?
Không lâu lắm, nhưng cũng đủ làm cho em ra nuớc . Tôi nói như kể tiếp: Anh ấy cho em nằm trên nguời anh ấy rồi chúng em tập thử cách làm tình! Lần ra đầu tiên anh ấy bắn trên bụng em. Lần sau thì anh ấy có làm khoảng năm phút thì ra.
Thế còn lần sau? Chị Hà hỏi tôi.
Lần với ông Lâm sao?
Chị Hà gật đầu .
Ông Lâm chơi gái có hạng, em chỉ biết ông cùng với em quan hệ ở khách sạn lúc em mới vào làm không lâu. Ông ta chơi giói lắm, nhưng em nghĩ cũng khoảng muời, muời lăm phút gì đó thì ông ta gục trên bụng em.
Thế cũng giỏi đấy! Anh Quân cuời một cái làm tôi thoả mãn sung suớng, vì chưa bao giờ tôi thấy anh ta cuời từ lúc gặp tới giờ!
Bây giờ em phải lên giuờng với tôi!
Vừa nói anh Quân vừa đi lại ẵm tôi lên, vẫn trần truồng không mảnh vải anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giuờng . Tôi hồi hộp khi thấy anh ta cởi đồ ra. Thật hùng vĩ làm sao, nhình anh trong dáng bộ cao to rắn chắc toàn thân của anh toát ra một sức mạnh dữ dội làm tôi rung động khủng khiếp . Trên ngực anh có một hình xâm con cho sói nhe răng.
Anh thoát y hoàn toàn, cái duơng vật dài và to nhưng đang ngủ gục hay sao ấy, nó chúi xuống như buồn rầu . Anh tiến lại gần tôi, đưa tay chỉ con cu nói: