Em đâu dám …trèo cao chị chọc em mắc cở!
Có gì mà trèo cao? Chị thấy ảnh nhìn em như bị mất hồn vậy đó .
Thôi nhe, tui đâu có bị ế đâu mà đòi ép gả ở đây vậy ? Khang cự nự
như không vừa ý . Tuyết thấy vậy cuời khì:
Ảnh quê rồi kìa! Con trai gì mà khó tánh qúa!
Cô gái cúi mặt rồi ngoảnh đi một mách . Khang cũng nhìn theo sau nhận xét cái lưng ong thon thon và mái tóc thề dài muợt đẹp vô cùng làm anh bất chợt thấy như hụt hẫng cái gì! Tuyết đá giò anh ta một cái rồi nói:
Kết cô bé rồi phải không? Bộ nó đẹp lắm sao?
Đâu có …À mà thôi hỏi chuyện đàng hoàng nè!
Chuyện gì ??
Chị đọc quyển nhật ký chưa? Nói thiệt đi!
Nói rồi . Chưa đọc mà .
Vậy thì quyển nhật ký này mình phải tìm cách ếm lại không mang cho văn phòng bộ nội vụ đuợc đâu?
Sao vậy!?? Tuyết hỏi ngay.
Có chuyện …không ổn trong đó!
Có bí mật gì không thể biết chăng??
Thực ra mình chưa đọc hết, nhung nó nhiều chuyện “phức tạp” lắm ??
Phức tạp thế nào ?? Tuyết trố mắt hỏi Khang.
Phức tạp ở chỗ cô ta thuật những chuyện cô ta làm!
Thì cái đó có sao? Nhật ký mà! Không lẽ còn chuyện gì hơn thế nữa!?
Khang gật đầu đồng tình với Tuyết . Vốn thông minh nên Tuyết biết chút đỉnh chuyện gì rồi nên cô hỏi tiếp:
Có phải cô ta nói chuyện lăng nhăng trong giới quan chức chính phủ!?
Còn nhiều chuyện đang diễn ra trong cái công tác “phong thần” gì đó!
Phong Thần ?? Là gì ?
Đó là một cái tên cho một công tác bí mật đuợc tiến hành bởi trung uơng.
Cha! Rắc rối nhỉ!?
Anh cho em xem sớ qua đuợc không?
Không mang theo bên mình . Còn để ở nhà . Muốn đọc ghé sang hôm nào cho đọc .
Thôi đi ngay bây giờ nhé!
Sao gấp vậy ??
Chuyện quan trọng mà!
Khang gọi tính tiền . Cô bé mặc áo dài lon ton đi ra với tấm hóa đơn rồi đưa cho Khang mà đung đưa ánh mắt thăm dò . Thấy Khang ghi tính ra rồi móc túi trao tiền cho cô gái . Cầm tờ hóa đơn cô gái thấy có số điện thoại của Khang đã ghi trên đó . Khang nháy mắt ra hiệu cho cô bé mà cuời tình . Cô bé làm như không biết cầm lấy rồi đi ngay.
Tuyết theo Khang về nhà tại một xóm ổ chuột bên kia cây cầu . Đuờng xá chạng vạng tối, Khang phóng xe vùn vụt lao nhanh. Về nhà Tuyết thấy cảnh trống trải đồ đạc khá ngăn nắp không như cô tuởng về một chàng độc thân. Khang sống một mình với một cái… hồ cá vàng có ba chú bơi lội bên trong. Tuyết đứng ngoài phòng khách nhìn xung quanh như tìm cái gì . Bất chợt cô la lên:
Anh ở một mình buồn thiệt hen? Đây là hình gia đình anh đó hả ?
Cũng quen rồi! Ừ, nhà mình có bốn nguời thôi! Ông bà già ở quê lâu lâu cũng lên thăm mình . Còn con nhỏ đó là em mình đó! Năm nay nó sắp lên đại học rồi .
Nhìn anh giống ba anh ghê!
Giống chỗ nào ??
Giống cái mũi nè, rồi giống cái nét cuời nữa!
Khang đi lấy nuớc ra mời Tuyết xong ngồi xuống ghế mở ti vi xem.
Tuyết hỏi:
Quyển sách đâu?
Ừ nhỉ! Khang đi vào trong một lát cầm quyển sách ra đưa cho Tuyết!
Em xem coi có gì trong này mà anh nói ghê lắm!
Cứ đọc đi, nhưng đừng mang về mình cần xem cô ta nói về công tác và điều gì xảy ra truớc khi vụ rớt máy bay.
Tuyết ầm ừ rồi ngồi đó lật quyển sách ra xem. Còn Khang ngồi phía ghế sa lông xem ti vi, lâu lâu liếc trộm xem Tuyết phản ứng ra sao. Một lát thấy Tuyết hết trố mắt lại đỏ mặt rồi như lật nhanh cho qua hết quyển sách . Tần ngần một lát rồi nói:
Sách này con gái như em không đọc nổi! Sao cô bé này táo bạo qúa!
Không phải chị nói phụ nữ càng đẹp càng “phức tạp” sao? Cô bé này cũng vậy đấy!
Anh đọc đến đâu rồi ?? Tuyết lẳng lơ hỏi .
Khang bất chợt bắt gặp ánh mắt hừng hực của Tuyết! Anh ta tự nhiên
thấy ra ở đây chỉ có hai nguời . Khang ngồi xích lại gần Tuyết đưa tay đặt lên quyển sách Tuyết đang đặt trên hai đùi mình . Thay vì lấy quyển sách lại, nhưng Khang lại luồn tay xuống duới váy ngắn của Tuyết mà mò mẫm vào trong.
Tuyết nhùng nhằng rồi khép hai đùi lại như ngạc nhiên hỏi:
Anh kiếm gì thế ??
Khang mỉm cuời:
Kiếm quyển sách!
Nó nằm trên đùi em mà!?
Khang không nói tiếp tục đi sâu vào cấm địa của Tuyết . Anh ta mò tay bên duới cái váy rồi chạm phải lớp vải mịn màng của cái quần lót bên trong. Khang mạnh dạn lách ngón tay mình rồi đưa vào bên trong.
Một cảm giác uơn uớt ngón tay của Khang làm anh ta hưng phấn thêm lên nên ấn mạnh ngón tay vào . Tuyết ngồi đó thỉnh thoảng lấy tay đánh nhẹ mấy cái lên lưng Khang như phản kháng, nhưng qúa yếu ớt nên Khang càng làm già . Anh ta nhìn thẳng vào mắt Tuyết rồi nói:
Tối nay, Tuyết ở lại đây nhé ??
Tuyết không nói gì, chỉ khẽ gật đầu như đồng ý . Khang cuời đắc chí bèn xốc nguời Tuyết lên bế cô nàng đi thẳng vào phòng minh. Tuyết nằm gọn trong tay Khang cho tới khi cô cảm giác mình đuợc đặt lưng lên một lớp nệm mềm mại dễ chịu . Tuyết hỏi như đố:
Anh tính làm gì em đó!?
Khang không nói chỉ đứng nhìn Tuyết đang nằm ngửa giữa đống chăn nệm. Khang nói:
Tuyết đẹp lắm!
Tuyết làm điệu hờn ghen:
Sao bằng cô gái áo dài của anh!
Khang làm tỉnh:
Mỗi nguời mỗi vẻ, muời phân vẹn muời! Đuợc chưa?
Em không đuợc vẹn muời đâu.
Không tin đâu!
Khang nói xong nhào tới ngồi trên bụng Tuyết và bắt đầu cởi những nút áo sơ mi trắng của Tuyết ra. Tuyết với Khang đã “qua lại” rồi nên không có mắc cỡ gì nên Tuyết cũng nhanh tay tháo khuy quần của Khang ra. Hai nguời vừa cuời vừa giỡn trong lúc “trấn lột” quần áo nhau.
Cuối cùng thì Khang đã lột toàn bộ áo quần của Tuyết ra, còn Tuyết thì vẫn phải loay hoay với cái áo của Khang. Khang đứng dang ra, đưa tay cởi quần áo mình ra truớc mặt Tuyết . Hai nguời hoàn toàn trần truồng, có điều Tuyết đang kéo cái mền lên che lấy hạ bộ mình mà xem Khang cởi quần .
Khang đưa tay kéo cái mền ra rồi đưa tay dạng hai đùi Tuyết ra. Khang nhìn cái chùm lông đen đen nằm giữa hai đùi Tuyết mà nuốt nuớc miếng đánh “ực”! Khang từ tốn cúi xuống sát háng của Tuyết mà hôn nhè nhẹ lên cái mu. Tuyết mỉm cuời dang háng mình rộng ra đón nhận Khang. Như đuợc ban phép lệnh Khang vục mặt vào háng Tuyết mà hít ngửi rồi thè luỡi ra tách hai miếng mép ra. Một vị chua chua mằn mặn nơi đầu luỡi làm Khang thấy tê tê khó tả .