“Con có kinh rồi! Thế là dậy thì nhé con gái của mẹ”
Năm tôi 16 tuổi, tôi cao 1m63 cơ thể tôi có nhiều thay đổi lạ khiến tôi thấy khó chịu nhất là ngực tôi sao cứ căng lên mãi như vỡ tung ra. Chỗ kín cũng thấy ngứa ngáy vì tôi phát hiện mình có lông nhiều quá. Kinh nguyệt tôi ra đều đặn và tôi quen với nó dần .
Năm đó tôi thi giải Âm Nhạc Tuổi Trẻ Beethoven đuợc hạng nhất . Mẹ tôi vui lắm nhưng bố tôi càu nhàu:
“Xuớng ca vô loài! Học gì không học”
Thế là ông bắt tôi đi hoc ngoại ngữ . Tôi học tiếng Anh và tiếng Nga, nhưng niềm đam mê âm nhạc vẫn không rời bỏ tôi.
Năm 17 tuổi tôi thi vào đại học . Đáng ra tôi sẽ vào truờng Quốc Gia Âm Nhạc để học đàn và nhạc lý thì bố tôi nhất quyết không chịu, ông bảo:
Con phải học ngoại ngữ! Ngành ngoại giao thích hợp con hơn! Nhà mình đâu có chuyện con cái đi đàn cho thiên hạ nghe mà ngửa tay lấy tiền!!
Tôi thi đậu và vào đại học ngành Chính Trị Xã hội và Ngoại Ngữ!, tôi bỏ dần ý nghĩ trở thành nghệ sĩ duơng cầm .
Năm 18 tuổi, tôi biết nói tiếng Anh, Pháp và Nga lưa loát . Bố tôi có nói chỉ cần tôi ra truờng ông sẽ bảo đảm công việc ở Bộ ngoại giao sẽ chào đón tôi.
Mẹ tôi vẫn bận chuyện làm ăn, nhiều khi tôi buồn chẳng có ai nói chuyện, em gái tôi thì nó cũng bận học hành tối ngày vả lại nó tánh tình như bố tôi là thích bay nhảy, mộng lớn là Quyền Lực theo truyền thống con nhà võ . Anh trai lớn tôi lấy vợ rồi đi làm ở Nga cho công ty dầu khí . Còn anh hai tôi đang học ngành Luật, anh thích đọc sách và cũng mê nhạc giống tôi. Anh em chúng tôi thuờng nói chuyện về Pushkin và Balzac, Tolstoi…rồi Mozart, Beethoven, Schubert anh tôi là nguời giỏi biện luận, nói chuyện rất trôi chảy, nhiều khi tôi học ở anh nhiều thứ .
Anh dạy tôi tư tuởng phóng khoáng của Balzac, truờng phái lãng mạn của Beethoven vân vân, tôi kính nể anh rất nhiều . Nhiều khi anh em chúng tôi nói chuyện về chất lãnh mạn rất sôi nổi, say sưa.
Anh bảo:
Làm nguời khổ lắm, không có tự do thà chết còn hơn!
Tôi đáp:
Thế anh có dám chết vì yêu không?
Anh nói hăng say:
Chết vì yêu là dại!! Tình yêu chỉ là con quái vật! Em đừng tìm nó!
Tôi nói: Em chẳng biết quái vật hay gì nhưng chắc nó cũng suớng hơn nhiều thứ trên đời lắm .
Có lần tôi tắm vừa xong đang mặc quần thì tôi thấy như co’ ai đang rình ngoài cửa nhìn trộm mình thay đồ . Tôi thắc mắc lắm nhưng rồi thôi không tìm hiểu .
Năm 19 tuổi, một hôm đi học về tôi thấy bố tôi đang ngồi đọc báo, còn mẹ thì nói chuyện điện thoại như cãi vã với ai về cái gì đó .
Tôi chào bố, ông bảo:
Tháng sau cho con vào đó tập sự đấy! Bộ đã đồng ý với bố rồi . Con phải ráng lên nghe!
Nghe vậy tôi cũng thản nhiên, vì tôi biết cái này sớm muộn cũng đến thôi, ở nhà mọi chuyện đều do bố tôi sắp xếp cả!
Tôi lên lầu về phòng mình bắt gặp anh ba tôi. Anh nhìn tôi hơi khác lạ hơn mọi khi tôi không hiểu có gì kỳ kỳ với anh.
Tuần ấy sinh nhật 19 tuổi của tôi.
Nhiều bạn bè đến dự, có cả các bạn trong quân đội của bố tôi đến nữa xe hơi đậu hết cả con đuờng trong khu biệt thự chỗ chúng tôi ở . Mẹ tôi mừng tôi một cái hộp son phấn có khắc hai chữ “Quỳnh Huơng” cho tôi. Bên trong một cái dây chuyền óng ánh bằng vàng rất đẹp! Tôi sung suớng đón nhận mọi tình thuơng.
Tiệc tùng say sưa xong thì đám bạn tôi ra về cả, các bạn bố tôi lại kéo nhau đi chỗ khác say sưa tiếp . Mẹ tôi cũng đi với các bà bạn đánh bài ở nhà một nguời quen. Còn lại mình tôi trong phòng và một đống quà cáp bề bộn trong phòng.
Tôi vào nhà tắm cởi quần áo ra định tắm rửa rồi đi ngủ thì nghe anh tôi gọi:
Huơng ơi! Đâu rồi!??
Tôi ấp úng trả lời:
Em trong này, đang tắm!
Anh tôi lại gần của bên ngoài nói vọng vào:
Happy birthday công chúa! Anh từ Saigòn chạy suốt đêm mới về kịp để cho em cái này!
Tôi đang trong trạng thái không có quần áo gì, ra cũng dở mà đứng yên cũng dở . Tôi bảo anh:
Có gì anh để ngoài ấy lát em ra xem!
Anh nói: Không đuợc đâu, ra ngay kẻo ăn đòn!
Tôi lấy cái khăn tắm quấn vội quanh nguời rôi mở cửa buớc ra bẽn lẽn nhìn anh tôi. Thấy anh đang đứng truớc của guơng mặt rạng rỡ tay cầm một cái hộp nhỏ anh đưa tôi.
Cầm lấy tôi mở ra thì trong đó có một cái bông Quỳnh làm bằng cẩm thạch xanh biếc đuợc trạm trổ tinh vi. Tôi thích lắm cám ơn anh rối rít . Có lẽ vì thích qúa nên tay tôi luống cuống làm sao nên cái khăn quân quanh bụng tôi bị tuột xuống!
Vừa bất ngờ vừa mắc cỡ tôi hối hả cúi xuống định luợm cái khăn lên che lấy thân thể tôi. Bỗng anh tôi nói:
Đẹp như đóa Quỳnh thật! Nhưng không biết có …thơm không?
Tôi lúng túng khi nghe anh nói, rồi tôi nhìn cái bông quỳnh bằng pha lê đang cầm trên tay, bất chợt tôi hãnh diện khi biết mình đẹp như vậy! Tôi nói nửa đùa nửa thật: