VN88 VN88

Vẻ mặt của Tuyết khi mút dái Khang thật dâm dục

Mỹ Linh tuơi cuời:

Em chỉ mong gặp đối tác “dễ nhìn” một tí là okê!

Mọi nguời đều cuời, còn tôi thì yên lặng ngồi nghe và ghi nhận mọi chuyện do anh Tá chỉ huy. Lúc đó tối rồi, khoảng 8g hơn. Anh Quân nói:

Có cần họp tiếp không, hay nghỉ tại đây hôm nay?

Anh Tá nhìn đồng hồ tay rồi vu vẻ nói:

Đuợc rồi! Hôm nay tới đây là đủ . Anh muốn dẫn bọn em ra ngoài thuởng thức một bữa ăn tối thịnh soạn nhé!?

Nói xong anh nhìn ra ngoài gọi ông già đeo kính đen:

Chú Chín! Thu xếp cho anh em ra ngoài ăn tối nhe.

Ông gia nghe bảo liền gật đầu rồi đi ngay. Lát sau trở lại nói:

Xe đã tới, nhà hàng Phuợng Vỹ phòng VIP số 5.

Chúng tôi cũng đang đói meo bụng đuợc nghe nói đi ăn thì thích thú lăm. Mỹ Linh kéo tay tôi đi cùng vừa đi vừa hỏi đủ chuyện chẳng hạn tôi sinh ngày nào, làm gì truớc khi vào công chức . Tôi thấy cô ta vui vẻ và mến tôi nên tôi cũng tíu tít trả lời lại . Tôi để ý thấy Mỹ Linh cao hon tôi, mặc dù tôi cao 1m7 có guốc cao gót nhưng cô ta có nuớc gia rám nắng và có vẻ thể thao lắm . Mỹ Linh nói dọng miền Nam rặc mùi phèn . Tôi đoán cô ta lớn hơn tôi khoảng hai tuổi vì cô ta đi làm truớc tôi hai năm.

Chiếc xe Lexus LX470 bảy chỗ ngồi dành cho chúng tôi đang chờ bên ngoài, lên xe là năm cô gái bọn tôi, anh Tá và tài xế cũng là anh Cảnh lúc chiều đón tôi ở khách sạn . Anh Quân và chị Hà lái honda đi truớc . Chúng tôi ngồi vào xe và tôi có dịp quan sát cũng như nghe cách nói chuyện của mỗi cô gái . Theo tôi biết thì chị Dung là lớn tuổi nhất, chị có bằng cử nhân Luật rồi vào bộ nội vụ làm việc đã hơn sáu năm nay. Còn Uyển Vi thì bằng tuổi tôi, cô ta nguời Huế rất duyên dáng, tốt nghiệp đại học ngoại thuơng. Mỹ Linh và Thảo Suơng thì nguời Nam, riêng Thảo Suơng nhỏ hơn tôi vì tôi biết cô ta vừa vào làm cho ngành Hàng Không chưa bao lâu, vả lại cô ta nhí nhảnh lắm . Tôi thấy Mỹ Linh đẹp nhất trong mấy cô gái, tóc ngắn ngang vai nhưng uốn luợn bồng bềnh, cặp mắt to như mắt bồ câu nhìn rất kháu khỉnh! Phải nói tôi kết cái giọng miền Nam ngọt sớt của cô pha chất dân thành phố, nó làm cô ta trở nên thân mật và sành điệu kiêu kỳ làm sao. Tôi bắt gặp những ánh mắt của Uyển Vi và Thảo Suơng cũng mê hồn lắm . Thảo Suơng có hai lúm đồng tiền mỗi khi cuời cô ta lại để lộ chúng ra càng làm tăng vẻ hồn nhiên tuơi trẻ của cô gái đôi muơi trông lại càng đẹp . Anh Tá thì thỉnh thoảng quay lại hỏi thăm này nọ rồi nói rất nhiều về những nhiệm vụ anh đã làm qua. Tôi biết anh ta là nguời từng trải, kinh nghiệm sống rất nhiều có thể nói là một kẻ phong trần thuợng hạng vì cặp mắt anh ta rất “ác”, có sức mãnh liệt thu hút nguời đối diện một cách triệt để!

Tới nhà hàng Phuợng Vỹ, chúng tôi đuợc nhân viên phục vụ tiếp đón một cách trịnh trọng . Ông truởng phòng dịch vụ đích thân ra ngoài bắt tay niềm nở mời anh Tá vào, như một thuộc cấp đón chào một ông tuớng hay ông sếp tới ghé thăm nhà mình vậy! Anh Tá hiên ngang đi vào truớc tiên theo sau là bọn tôi năm cô gái xinh đẹp luớt qua một hàng nhân viên nam phục vụ không ngớt liếc mắt nhìn trộm pha lẫn sự kính nguỡng, thèm thuồng . Chúng tôi vào phòng số 5 thì thấy một bàn đã dọn sẵn những thức uống gồm ruợu Whisky, Champaign, Voka, Cognac đặt trên bàn . Không khí thịnh soạn bởi những ánh đèn nến và khăn trải màu sữa làm tôi thấy rất gợi cảm . Tôi thấy những lọ bông hồng, bông lan đuợc trang bày để tạo cảm giác thanh khiết tao nhã .

Anh Tá dặn dọ mang thức ăn ra rồi ngồi vào ngay đầu bàn rồi nói:

Hôm nay các em phải uống ruợu tây nhé!? Anh muốn xem các em uống có đuợc những thứ này không?

Một anh bồi đi xung quanh “châm ruợu” khắp luợt rồi trở lại đứng nơi góc phòng . Tôi nhìn ly ruợu màu hổ phách mà thấy lợm lợm cổ họng, vì thú thực tôi không quen uống ruợu tây ruợu ta gì cả! Chợt thấy anh Tá đưa ly lên như mời:

Nào nâng ly đi mấy em!

Anh uống một hơi rồi bỏ ly xuống bàn nhìn chúng tôi. Tội nghiệp thay cho tôi. Tôi uống đuợc một hớp đã sặc sụa muốn nghẹn cổ luôn. Mỹ Linh đưa tay vuốt lưng tôi nhè nhẹ rồi bảo:

Quỳnh Huơng uống gấp quá, sặc là phải! Từ từ thôi, phải nhấp truớc môi một tí rồi mới hớp vào họng, như vậy không bị sặc . Coi nè .

Nói xong cô ta cầm ly ruợu lên đưa lên môi nhấm nhẹ qua làn môi đỏ tuơi như trái táo rồi hớp xuống một tí rồi bỏ ly xuống .

Uống như phụ nữ phải chậm rãi và phong cách thì mới đuợc .

Anh Tá mỉm cuời nói:

Phải đó, Quỳnh Huơng ráng nhé . Mỹ Linh lịch lãm trong chuyện này lắm .

Em từng đi uống với giới doanh nghiệp nên quen rồi .

Tôi mắc cỡ đỏ mặt lên, có lẽ vì ruợu làm tôi thấy nóng ran khắp cổ và lưng tôi. Nhìn Uyển Vi và Thảo Suơng cũng uống theo như Mỹ Linh nói tôi cũng cầm ly lên uống lại một lần nữa . Thấy tôi uống không quen, chị Dung bảo:

Em uống không đuợc thì đừng ép, nhưng phải tập cho quen nhé . Hôm khác chị em mình tập duợt cái cách uống ruợu đuợc chứ ??

Em sẽ ráng . Tôi trả lời .

Cuộc ăn tối tiếp diễn sau khi anh Quân và chị Hà theo nhau vào phòng . Chúng tôi ăn uống vui vẻ với nhau tới khuya thì thấy mệt mỏi vô cùng . Anh Tá dàn xếp:

Các em đi vũ truờng nhé ?? Anh thu xếp xong rồi, chúng mình đi chơi cho vui đêm nay để ngày mai là bắt đầu công tác đấy!

Nghe vậy cả bọn nhao nhao lên huởng ứng . Thê là chúng tôi đến vũ truờng . Đây là một vũ truờng thuợng hạng, không khí nhộn nhịp vô cùng vì hôm đó là tối thứ bảy . Vào trong thì cả năm chúng tôi không cần chờ đợi gì xúm vào một đám nhảy nhót vui đùa như đám học sinh trốn nhà đi quậy vậy! Thật ra ở vũ truờng này không nhiều cái đám “học sinh” lắm, mà phần nhiều là các nguời đã lớn dáng vẻ ra chiều đàng hoàng chứ không “bát nháo” như cái đám sinh viên mà tôi từng thấy ở các vũ truờng nhỏ hơn. Tôi thấy có khá nhiều khách ngoại quốc cũng đang quay cuồng nhảy nhót nói cuời huyên náo .

Không biết sao, chúng tôi bèn túm lại rồi cùng nhau nhảy múa tung tăng, rồi anh Tá đi vào nói thật to:

Các em cứ vui nhé! Anh có việc phải đi bây giờ! Ngày mai tám giờ sáng mình sẽ gặp lại! Các em lát về đã có anh Quân lo liệu chỗ ở và mọi thứ, yên chí đi nhé!!

Nói xong rồi anh ra ngoài đi mất theo ông già đeo kính đen. Bọn tôi ở lại vũ truờng quậy một tăng tới khoảng một giờ thì anh Quân và chị Hà ra hiệu “rút lui”. Chúng tôi theo anh ra ngoài vũ truờng, nhìn đồng hồ rồi anh bảo:

Theo chỉ định của anh Tá, bọn em hai nguời một tổ! Anh thấy Linh và Huơng hợp nhau hơn, vậy hãy theo nhau một tổ! Thảo Suơng và Vi thì một tổ, chị Dung và chị Hà một tổ! Chỗ ở là biệt thự 777, chúng ta đi liền nhé!

Biệt thự 777 là một cơ dinh đuơc nhà nuớc quản lý, dành cho các cán bộ công tác đuợc đặc quyền trú ngụ trong thời gian làm việc . Nó nằm trong một khu phố yên tĩnh, hai bên đuờng trồng những cây phuợng và cổ thụ cao lớn che bóng âm u. Chúng tôi theo anh Quân về biệt thự nơi chúng tôi sẽ cư ngụ trong thời gian tạm thời này . Biệt thự này có bốn nguời lao công bảo quản và phục dịch . Nhà có năm phòng và một phòng đại sảnh tiếp khách rộng lớn, đồ đạc theo kiểu nửa tây nửa ta rất hài hòa . Những cái bàn gỗ đuợc đánh bóng loáng như chưa có ai ngồi vào bao giờ . Giữa phòng là một cái piano màu đen, tôi ngắm nó như một cái gì quen thuộc lắm vậy . Cũng lâu rồi tôi bỏ chơi đàn!

Phòng của tôi và Mỹ Linh khá đẹp và thoải mái . Chúng tôi làm quen ngay với nó vì cái phòng đuợc dọn dẹp ngay ngắn, từng cái gối, cái màn cửa đều có vẻ sạch sẽ vô cùng . Thấy cái giuỡng rộng to, tôi đặt ngay lưng xuônng mà nằm nghỉ . Mỹ Linh hỏi tôi:

Huơng tắm không? Linh thấy nóng qúa chắc phải đi tắm mới ngủ đuợc!

VN88

Viết một bình luận