Quỳnh Huơng thắc mắc:
Mà có gì nghiêm trọng không?
Có sao không? Sẽ có việc động trời đó! Nghe tớ đi, nhớ chuẩn bị kỹ vào! Thôi đi nè!
Chào!
Tôi cúp máy rồi đi tắm . Nghe Minh nói, tôi dùng sà bông thật kỹ và kỳ kọ những nơi kín thật chu đáo để cho sạch . Đâu đó xong xuôi, tôi đi hơ và uốn tóc . Hằng ngày tôi thích để tóc xõa ngang vai, nhưng hôm nay tôi búi ngọn lên cao để nguyên cái cổ trắng ngần kiêu hãnh . Duyệt một lúc tôi chọn bộ veston văn phòng màu xám nhạt, và thắt nơ đỏ truớc ngực, chân mang vớ gia nâu và guốc nhọn cao gót . Như thấy chưa đủ, tôi liền tô cho môi đỏ thêm rực rỡ . Nhìn mình trong guơng tôi hài lòng, mỉm cuời rồi sách cặp đi làm .
Trưa hôm ấy có phái đoàn đến thật! Một tốp toàn những ông đứng tuổi, tôi đoán họ là nhóm đại biểu trên trung uơng. Văn phòng chúng tôi ở thành phố, chịu sự điều khiển của Bộ từ ngoài Bắc . Tuy nhiên ở đây có trên duới 100 nhân viên trực thuộc và 20 cán sự viên không chính thức làm việc . Cả cơ quan nháo nhào lên vì có phái đoàn đột xuất đến thăm . Nguời tiếp đón và tháp tùng là ông Bình, truởng ban tư tuởng và văn hóa trực thuộc bộ ngoại giao trong Nam. Có cả xếp của tôi, ông Lâm, chúng tôi hay gọi là Lâm “Sung”, vì ông ta mê gái lắm! Nghe nói nhân viên nữ trong này rất nhiều nguời đã bị ông “duyệt xét” qua.
Chuyện phái đoàn nhốn nháo ngoài tầm điều khiển của tôi. Phận sự của tôi là “tiếp tục làm việc đi”, như ông Lâm bảo vậy! Tôi lại bàn ngồi dịch những bản thảo hồ sơ tiếng Nga, và cả tiếng Trung Quốc nữa . Đang làm việc thì tôi nghe điện thoại tôi reng. Tôi nghe thì có lệnh gọi tôi lên văn phòng đại sảnh. Đuợc lệnh tôi đi ngay, vừa ra cửa gặp phải Bình Minh cô ta hỏi tôi đi đâu tôi đáp:
Lên phòng 3 (tức phòng họp nội bộ).
Minh nháy mắt tôi, ráng cẩn thận nhe.
Tôi ừ hử rồi đi ngay. Lên đến nơi tôi ngạc nhiên vì có đủ 8 nguời gồm 6 ông thuộc phái đoàn, và hai ông Bình, Lâm đang ở đó . Tôi cúi chào mọi nguời rồi đứng đấy .
Chợt ông Bình lên tiếng:
Tôi xin giới thiệu đây là Phạm Quỳnh Huơng, nhân viên phòng phiên dịch cúa cơ quan đây! Cô bé này tuy còn nhỏ nhưng trình độ ngoại ngữ giỏi lắm! Đậu điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển của bộ thực hiện đấy! Cô ta biết bốn ngoại ngữ gồm Nga, Pháp, Anh và Trung Hoa. Nghe nói cô ta đã dịch gần xong quyển Chiến Tranh và Hoà Bình từ Nga sang tiếng mình rồi đấy .
Hơi mắc cỡ tôi đính chính: Em chỉ dịch chơi trong lúc rảnh rang thôi ạ, không có gì là nghiêm túc cả đâu ạ …
Mọi nguời cuời rồi nhìn tôi chăm băm như khám xét tôi vậy …Tôi thấy kho’ chịu truớc muời sáu con mắt cứ nhìn tôi từ chân lên đến đầu . Một lúc trôi qua, ông Lâm lên tiếng:
Huơng này! Anh giới thiệu với em: Đây là “anh” Muời Chung, đại biểu quốc hội . Còn đây là “anh” Tư Hoài, thư ký văn phòng quốc hội . Đây là bác Thành Đạt, trung tá quân khu Ba Đình, trung đoàn truởng trung đoàn phòng vệ thủ đô đó nhe. Cứ giới thiệu đến ông nào, ông ta cũng dùng chữ “ANH” lót vào mặc dầu có ông già hơn cả bố tôi. Lần luợt giới thiệu hết đại khái, họ là nhân vật trong chính quyền trực thuộc trung uơng chỉ định vào Nam lần này để làm một chuyện đặc biệt: đó là tuyển một đội ngũ nhân viên trong bộ ngoại giao rồi trao cho họ một số công tác mà các ông gọi là “Vô cùng hệ trọng” đối với chính phủ .
Tôi ngồi nghe rồi trán tôi chảy mồ hôi. Từng luợt mỗi ông hỏi tôi mọi chuyện về học vắn lẫn chuyện đời tư cá nhân tôi, gia đình tôi. Tôi không thể nói dối đuợc, vì truớc mặt họ là hồ sơ lý lịch của tôi đang nằm trên bàn, như một con bệnh nằm trên bàn mổ để bác sĩ khám xét vậy!
Khó khăn lắm cũng trôi qua. Họ quyết định cho tôi vào “đội” công tác bí mật có tên là Phong Thần . Cái tên Phong Thần nghe sao rợn qúa, tôi nổi gia gà . Vì trách nhiệm tôi nhận công tác này một cách thận trọng .
Vài hôm sau tôi có lệnh lên một khách sạn 4 sao trong thành phố để gặp mật một giao tiếp viên. Tôi không còn làm việc ở cơ quan nữa để công tác . Tôi có nói với bố mẹ tôi về chuyện này, mẹ tôi thì chẳng biết gì cả riêng bố tôi cho rằng đây là cơ hội tốt để tôi lên cao trong nghề nghiệp!
Tôi lên phòng 408A theo như huớng dẫn trong lá thư đã gửi cho tôi. Tôi đứng gõ cửa, một cái, hai cái, ba cái! Một lát có một nguời đi ra mở cửa, tôi nhìn anh ta vẻ mặt lạnh lùng, râu mép rậm và tóc rất dầy, nguời cao to. Anh nhìn tôi:
Cô đúng giờ quá nhỉ! Vào đi.
Tôi đi vào trong. Bên trong phòng là một không gian sang trọng đầy đủ tiện nghi, ánh đèn vừa đủ sáng, ấm cúng . Tôi thấy trong đó còn có vài nguời đàn ông khác, và một cô gái cũng khá trẻ đẹp đang ngồi ở bàn gần cái Bar. Họ đứng dậy chào tôi, anh dẫn tôi giới thiệu:
Xin tự giới thiệu tôi là Quân, phó đội truởng công tác kỳ này, ngòai ra tôi có hàm đại úy quân báo . Tôi chịu trách nhiệm giao liên mọi thành viên trong đội với công việc cần thiết . Còn đây là chị Hà, anh Vinh, và anh Tâm. Họ là chuyên viên các môn như tâm lý, thông tin học và tình báo . Hôm nay chúng ta gặp ở đây là để chuân bị cho Huơng quen biết với vài nhiệm vụ cần thiết truớc khi lãnh công tác trong đội Phong Thần .
Hôm đó tôi ngồi nghe họ nói về việc học làm quen với môi truờng mới lạ, phức tạp và đa dạng trong thế giới ngành mật vụ tình báo . Tôi ghi chép rồi ráng lãnh hội học hỏi nơi họ . Chị Hà như là chuyên viên tâm lý nên chị nói cho tôi nhiều điều bổ ích lắm .
Ba ngày sau, tôi lại lên một khách sạn khác để gặp anh Quân. Đến nơi tôi thấy có anh Quân, chị Hà nhưng không có ai khác . Chị Hà mời tôi uống nuớc cam vắt trong khi anh Quân ra ngoài nói điện thoại .
Một lát thì anh Quân vào, anh ta bảo tôi đứng dậy . Tôi làm theo, anh ta bảo tôi cởi bỏ hết quần áo ra. Như không ngờ, tôi ngơ ngác nhìn chị Hà như dò hỏi. Chị Hà nói:
Em cần phải quen với cái việc “cởi đồ” truớc mặt nguời khác phái đi nhé, vì nó cần thiết lắm đấy . Tôi nghe chị nói thì tôi liên tuởng đến việc tôi bị rơi cái khăn tắm truớc mặt anh ba tôi. Tôi mắc cỡ, nhưng rồi tôi bình tĩnh lại nhìn anh Quân mà tôi tuởng tuợng ra đó là anh tôi hôm nào nhìn tôi trong buồng tắm đi ra.
Tôi nhẹ nhàng cởi khuy áo, rồi cởi bỏ áo nịt vú ra. Anh Quân vẫn đứng nhìn tôi một cách “lạnh lùng”, tôi run run đưa tay tuột cái quần vải khakis của tôi xuống . Còn lại mảnh quần xì líp, tôi luống cuống cúi xuống rồi cởi ra nốt . Tôi đứng hoàn toàn trần truồng truớc mắt anh Quân và chị Hà, tôi hơi nguợng vì ở đây có tới hai nguời khác đang nhìn tôi thế này!