VN88 VN88

Vẻ mặt của Tuyết khi mút dái Khang thật dâm dục

Từ trong văn phòng của Tuyết buớc ra Khang để ý thấy vài ánh mắt đang nhòm ngó mình như dò hỏi tò mò khiến anh thấy nửa mắc cỡ nửa bực mình . Khang cố tình huýt sáo vu vơ như để làm cho tự nhiên nhưng vưa đi ngang qua đám nhân viên phòng B2 thì anh nghe có tiếng cuời khúc khích như chọc ghẹo mình:

“Ủa sao đi…lẹ vậy?”
“Nhìn ổng kìa! Sao đi…cà nhắc!?”

Tiếng xì xầm làm Khang muốn “độn thổ” cho chóng mà không biết phép . Anh quýnh qúa nên lúc đi không biết rằng khuy quần chưa kéo lên, để lòi cả cái vạt áo ra ngoài hèn gì cả bọn phòng B cuời ngặt nghẽo . Khang lúng túng vừa đi vừa kéo vội cái phẹc lên rồi dông thẳng về phòng mình ngồi thở hổn hển!

Chưa lần nào thấy phiêu lưu như vầy! Khang đã từng nghe tiếng đồn đãi về “tác phong” của dân phòng Bê Nhì (B2) rồi, nhưng hôm nay mới đuợc “kinh nghiệm” qua. Nghĩ lại, Khang thấy mình như vừa bị “hiếp dâm” hay sao ấy! Vừa nôn nao, vừa sờ sợ bị ai biết! Nhưng xét cho cùng Khang thấy mình cũng không đến nỗi thiệt hại gì hết, nguợc lại là khác .

Những ý nghĩ miên man cứ quay quần trong đầu Khang, hết hình ảnh đôi tay thoăn thoắt của Tuyết vọc lên xuống rồi cái màu tim tím hoa cà của cái quần xì líp lúc nãy như chụp lấy cái đầu Khang. Rồi hai mảnh mông trắng ngần như trứng bóc như căng ra truớc mắt mình làm Khang muốn điên đảo tâm hồn!

Móc vội gói 555 ra, tìm nhanh một điếu đưa lên môi châm lửa Khang tìm lại bình tĩnh trong giây lát và xua đuổi những hình ảnh khiêu dâm trong đầu mình đi để còn làm việc.

Điện thoại reng:

– “Alo! Khang nghe đây!”

– “Có rồi! Để soạn xong thì qua ngay”

– “Vâng! Vâng! Okê!”

– “Thôi bye”

Khang mang cái cặp táp hồ sơ đi nhanh ra ngoài . Bất chợt nghe ai gọi:

– “Anh thám tử ngốc!”

Khang quay lại, thì ra Tuyết đang đứng đằng hành lang. Khang không biết nói sao chỉ hỏi:

– Gì thế!?

Tuyết nói:

– Anh rảnh không?

– Không! Bây giờ cần đi gấp!

Tuyết phụng phịu:

Cứ như gặp tà không bằng! Mới đấy đã muô’n lánh mặt rồi!

Khang không biết nói sao chỉ biết gãi tai. Nhưng rồi cũng nói như bào chữa:

Không phải vậy! Mà mình gấp thật đấy!

Tuyết nói như đùa:

Lúc nãy cũng gấp lắm nhỉ ?? Nhưng anh gấp qúa làm em không kịp đưa cho anh cái này .

Gì thế ??

Tuyết đưa tay ra một cái bao nylon đen hình như đựng cái gì trong đó .

Khang cầm lấy thấy nó không nặng lắm, như dò hỏi bằng ánh mắt Khang nhìn Tuyết và đợi câu giải thích . Tuyết nói:

Một ít đồ mà anh em bên B2 tìm đuợc trong cabin hành lý của cái máy bay đó mà! Anh hãy xem truớc có đóng góp đuợc gì cho việc điều tra hay không nhé! Khang định mở ra xem, nhưng Tuyết đã nói:

“Tối mật”

Như hiểu ý Khang không mở ra mà cầm vậy đi luôn về phòng mình . Đóng của cẩn thận rồi Khang mới lấy kéo cắt cái túi nylon ra thì thấy bên trong có một ít giấy tờ chứng minh và một cái hộ chiếu bị cháy nám đen thui nhưng còn đọc đuơc phần duới “Phạm Quỳnh Huơng”. Lục lọi thêm thì phát hiện một quyển sách khổ 2 tấc vuông bìa bị cháy đen, nhưng còn đuợc hơn 85% nguyên vẹn! Khang chẳng biết là quyển sách gì mà sao lại đuợc bỏ trong bọc “Tối Mật” như vậy . Tìm tòi một hồi anh bèn lấy cái hộ chiếu ra xoi xoi ánh đèn rồi tìm hiểu: “Ai là Phạm Quỳnh Huơng?”

Với cái tên và hàng số trên chứng minh Khang sửng sốt đọc một loạt thông tin cá nhân hiện lên màn ảnh vi tính:

Phạm Quỳnh Huơng
Ngày Sinh: 20/11/1981
Nới sinh: Đà Lạt
Nghề nghiệp: Thông dịch viên.
Nơi làm việc: Bộ ngoại giao
Quân hàm: trung úy Quân Báo .

Như có gì là lạ khiến Khang muốn biết thêm về nguời này. Khang vội gọi điện sang cho Tuyêt:

Alo! Chị Tuyết có đấy không?

Bên kia trả lời Tuyết vừa đi họp rồi . Khang cúp máy . Suy nghĩ một lát Khang lấy cái túi ra tìm hiểu thêm thì thấy ngoài những cái chứng minh hộ chiếu, một cái hộp son phấn hình trái tim mà phía trong có khác tên Quỳnh Huơng ra thì chỉ có quyển sách đen cháy nám . Khang cầm quyển sách đọc ngoài bìa chỉ thấy chữ bên ngoài không còn rõ nữa, nhưng lật vào trong thì Khang thấy còn khá rõ ràng:

“Tôi tên Phạm Quỳnh Huơng năm nay tôi 21 tuổi và những gì tôi viết sau đây là nhật ký thời gian tôi làm việc tại trụ sở bộ ngoại giao. Tôi viết để ghi lại những vui buồn mà đời tôi đã gặp, đang trải, và sẽ phải làm hầu sau này tôi sẽ dùng vào việc viết một tác phẩm cho riêng mình và cho mọi nguời .

Tôi sinh ra trong gia đình bố tôi là một quân nhân, mẹ tôi làm truởng phòng một cơ quan nhà nuớc . Tôi có hai anh trai và một đứa em gái nhỏ hơn tôi 3 tuổi . Nhà tôi ở Đà Lạt nhưng bố mẹ tôi thuờng ít ở nhà vì công việc đòi hỏi nên họ đi công tác thuờng xuyên, lúc chỗ này lúc chỗ nọ . Anh em chúng tôi sống với nhau, trong nhà có hai nguời làm một đàn ông và một đàn bà .

Năm 15 tuổi tôi có niềm say mê trở thành nghệ sỹ chơi đàn piano. Tôi học nhạc từ nhỏ nhưng bố mẹ tôi chỉ cho rằng tôi thích học vì chẳng biết làm gì trong giờ rảnh rỗi sau buổi học . Tôi say mê và yêu thích âm nhạc, vì thế tôi hay có tính trầm cảm thích mộng mơ một mình . Năm ấy bố tôi đi công tác xa, còn mẹ thì đang hùn hạp với bạn mở công ty riêng nên không ngó ngàng gì đến chúng tôi cả . Em gái tôi năm áy vừa lên lớp Tám tư thục còn hai anh tôi thì một nguời đang ở Đại học, còn anh thứ hai tôi đang ở chuẩn bị thi vào đại học . Năm ấy tôi phát hiện một chuyện lạ:

Tôi thay quần áo thì thấy một ít máu đỏ duới đũng quần . Tôi sợ lắm những tuởng mình có bệnh gì đến nơi. Về sau, khi mẹ về tôi hỏi bà, thì bà bảo:

VN88

Viết một bình luận