Quang cảnh thật phức tạp, hàng chục nhân viên ăn mặc đồ trắng đeo mặt nạ bốc từng quặng sắt một cho vào máy phân tích . Mọi nguời làm việc im lặng, không ồn ào nhưng nhanh nhẹn lắm. Khang đứng nhìn một hồi thì chị kia lên tiếng:
– Anh đẹp trai! Có gì mới không?
Khang cuời khểnh:
– Mọi việc đang vào giai đoạn A đấy chị . Hôm nay ông Thắng muốn mình mang hồ sơ phân tích sang bộ hình sự gặp bên đấy xúc tiến thủ tục điều tra cấp 3.
– Sao lại cấp 3? Chị kia hỏi .
– Thì vì có một thứ truởng tử nạn trên chuyến bay nên đây là vấn đề an ninh quốc gia đấy!
– Thế anh vào phòng để nhận hồ sơ nhé . Chị kia nói lại kèm theo ánh mắt lẳng lơ. Khang biết cái cuời đó, nó ẩn chứa nhiều thứ lắm . Đã làm ở đây hơn muời một năm, anh đã trải qua nhiều chuyện “phức tạp”, lại phức tạp, ở đây rồi .
Trong phòng chỉ có cái bàn và hàng chục cái tủ sắt, một bộ sa lông gia đen bóng loáng . Khang ngồi xuống ghế. Chị kia hỏi mời:
– Uống cafe nhé ?
– Khang đáp: Ừ! Đen vào nhé!
– Đen cỡ nào cơ chứ ??
– Thì đen không đuờng đấy! À mà này chị Tuyết, ở đây sao lại lắm tiểu thuyết thế này ?
– Thì của em đấy! Lúc rảnh rỗi lại ngồi xem đấy mà!
– Chị cứ hay mộng mơ, rõ phiền đàn bà các nguời!
– Sao lại phiền? Khang chưa có vợ nên không hiểu đàn bà là gì đâu!
Khang càu nhàu:
– Gớm các bà lại có gì mà khó hiểu đâu chứ!
Tuyết cuời khúc khích:
– Anh thật nghĩ vậy sao? Đàn bà có nhiều cái hay lắm đấy!
Khang thắc mắc:
– Chắc lại hay làm nũng chứ gì!?
Tuyết đủng đỉnh pha cafe vừa nói: Có nguời nhìn ngây thơ nhưng lại rất độc ác! Có nguời rất lạnh lùng nhưng rất nóng bỏng bên trong! Tạo hóa sinh ra đàn bà chúng em khiến chúng em có cái kỳ lạ rằng hễ càng đẹp bao nhiêu thì lại càng …dâm bấy nhiêu! Nguyễn Du đã chẳng nói rằng: “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen” là gì!
Cafe đến tay, Khang vừa định cầm lấy thì Tuyết như…vô tình làm sóng tràn ra đổ cả vào bấu quần của Khang một ít . Tuyết hối hả:
– Chết! Em xin lỗi! Anh có bỏng không?
Khang chùi nhẹ làu bàu:
– Bỏng thì không chết, nhưng cái quần mới mua gần cả nửa tháng luơng đấy!
Tuyết lóm lỉnh hỏi:
– Thế em đền cho! Làm gì than tội nghiệp thế!!
Khang hỏi như đố:
– Đền thế nào đuợc!? Không lẽ lại bảo chị mua một cái khác à!
– Không! Đền thế này này …
Vừa nói xong Tuyết đã ngồi sụp xuống đưa tay kéo phéc mơ tuya quần Khang xuống, lòn bàn tay mềm mại vào tận trong đũng quần rờ rờ cái duơng cụ của Khang. Thật bị bất ngờ, Khang hơi thẹn nhưng lại hít mạnh hơi thở để lấy bình tĩnh lại . Khang cúi xuống nhìn Tuyết .
Tuyết có guơng mặt trái xoan bầu bầu, mắt phuợng nhừng đeo kính trắng nên trông rất qúy phái . Khang bỗng dưng thấy thích thích cô bạn đồng nghiệp mình ở tư thế như ngồi, như quỳ giữa hai chân mình đang vọc tay vào trong quần mình . Khang chẳng biết có phải Tuyết đang giỡn hay đang thử mình nên làm bộ hỏi:
– Đã đền thì đền cho đáng nhé ??
Tuyết nguýt Khang một cái thật sắc rồi bóp mạnh tay một cái! Khang xém chút la lên, rồi đỏ mặt ngồi im. Tuyết mỉm cuời:
– Thế có ai thổi cái này cho anh bao giờ chưa?
Khang vừa mắc cỡ, vừa hồi hộp vì truớc giờ Khang chưa có bạn gái nên có biết gì thổi hay hít là gi đâu! Chỉ biết sơ sơ qua phim khiêu dâm đại khái . Khang phập phồng nói: