– Cô Thảo thấy buổi tham quan này thế nào?
– Tốt nhưng tôi nghĩ công ty quý anh nên sửa chửa lại chút
-Sửa chửa, tôi không thấy ở đây mình cần sửa chửa gì cả. Cô cho tôi biết ý kiến cụ thể đi
– Dễ hiểu thôi mà. Cần sửa chửa hay huấn luyện lại người thuyết trình hôm nay đó mà.
– À, tôi hiểu ý cô rồi. Thế thì quý cô đây không hài lòng gì về người thuyết trình ấy.
– Nói nhiều, nói những cái mà không hề đi vào chủ đề, điển hình là mới gặp mặt nhau đã tung đòn hiểm ác như thế
– À, thì ra cô giận tôi à
– Tôi không nói tôi giận anh à
– Thế nhưng khuôn mặt cô đã báo cho tôi biết, công với cái ánh mắt cô nhìn cũng đã nói lên tâm trạng cô rồi
– Vậy ra anh phải làm sai gì với tôi nên anh mới hiểu và cảm nhận điều đó chứ đúng không
– Xem ra hôm nay tôi đi làm mà quên xem ngày rồi. Tôi thua cô, cho phép kẻ hèn mọn này mời quý cô một ly nước được không
– Xem ra anh mời tôi hôm nay, chắc mốt anh còn mưu dài dài, thôi và để khỏi mang tiếng cho anh là bên công ty tôi cử người sang quậy phá..tôi từ chối.Cám ơn! Chào anh!
Thảo cười mỉm làm Luân như có một luồng điện xẹt qua. Cô gái này đã khiến anh thích thú, trong tất cả những cô gái mà anh quen và cũng đã từng quan hệ thì đây có lẽ lần đầu anh cảm nhận mình đối với cô gái sau này là sự gắn bó dài dài. Luân đứng nhìn bóng Thảo ra khỏi cửa, trong anh mong có ngày được gặp lại cô và điều ấy xảy ra..
Hôm ấy Thảo đi chợ cho mẹ, tình cờ cô thấy mấy trái cây ngon, đang lựa thì bỗng nghe giọng nói của một người con trai, rất quen..xem ra cô cũng không nhớ nổi.. Nhưng thôi kệ, cô cứ tiếp tục công việc của mình.
– À, cô Thảo đây mà.
Sao hắn biết tên mình vậy. Thảo ngước nhìn lên. Là hắn, tên đáng để cô băm hắn ra giờ lại hiên ngang đứng trước mặt mình. Luân vẫn cười, mà theo an biết vũ khí lợi hại nhất ở anh là nụ cười, anh hi vọng nó có thể giúp anh làm cho mối quan hệ vốn là ghét thành chút gì đó. Nhưng tất cả là số không.
Thảo đã đáp lại nụ cười của anh bằng những tia nhìn từ đầu tới chí cuối vốn không có thiện cảm mấy, chỉ có khác là không lộ rõ thôi vì hai người đang ở chợ mà. thảo đáp
– A, ngọn gió nào đưa anh đến những nơi chỉ dành cho phái nữ chúng tôi mua đồ để mà phục dịch mấy anh
– Đâu phải chợ là nơi cho mấy quý cô vốn quen nhàn nhã trong công ty vào đâu đúng không thưa cô
– hừ..Tên này láo cá lắm..Thảo tức nhưng chẳng lẽ cô buôn giỏ đi chợ xuống mà giao đấu với hắn, mất thể diện chết. Còn đấu mồm thì đến chừng nào mới xong, cô còn phải về nhà làm đồ trưa cho mọi người. Cô đành cười xoà
– Anh nói đúng lắm, nhưng thôi tôi có việc phải đi trước
Chẳng lẽ anh để cho cô ra đi mà trong tay chưa nắm được thông tin gì từ cô hay sao? Luân vội đuổi theo
– Cô đi chợ thế này, lại xách nặng nữa, có cần tôi giúp cô không
– Ồ, không dám làm áo anh dơ đâu
– Tôi nói thực đấy
– Thế thì cám ơn anh. tôi tự lo được.
Thảo đang thắc mắc tại sao cái tên đáng ghét này cứ nằng nặc xin cho hắn chở cô về nhà làm gì không biết nữa. Mà việc gì cần hắn chở,nhà cô gần chợ này có mấy bước chân. Nhưng không hiểu sao hôm ấy, ông trời lại giúp Luân thế nhỉ? Cô nằm cười mỉm một mình..Sau khi đi chợ xong, cô về nhà nhưng muốn về lại phải đi qua một hẻm vốn nổi tiếng là không an toàn. Hôm đó, cô đã bị mây tên lưu manh chặn đường thì Luân từ đâu chạy tới, anh đã hô hoán kịp thời giải vây cho cô. Thực sự, cô biết mình phải cảm ơn anh mới đúng nhưng sao hôm ấy, cô chỉ cười rồi đi thẳng làm anh gọi với theo cô.
Trong lúc giằng co với mấy tên kia, cô vô tình làm rơi ví và anh đã kịp nhặt được rồi men theo địa chỉ trong đó mà . Cầm trên tay, Thảo thấy mình đã hành động một cách vô lí đối với ân nhân của mình. Cô đỏ mặt
– Cám ơn anh
– Không có chi. Cô chỉ cần cẩn thận là được.
– Anh vào nhà không?
– Tôi được phép à
– Trước tôi chỉ chọc anh thôi
– Cám ơn
Luân bước vào nhà Thảo với một chút hi vọng mong manh đang được thắp loé lên. Anh hi vọng nhiều lắm trong nụ cười chào xã giao của mình, nhưng nó làm anh thất bại. Giờ chỉ vì nhờ chai mặt, đi theo và kịp giải nguy cho cô mà anh được người ta mời vào.
Cũng chính từ đó mà, cô và Luân từ từ trở nên thân nhau. Cuối tuần nào, hai người cũng hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó theo như Luân hay đùa ” để mốt hai đứa mình có gì không gặp nhau được thì cứ ra ngoài đường là sẽ nhìn thấy nhau”. Lúc đó, Thảo cười và vờ trách
– Anh bỏ em chứ gì
– Anh á?
– Anh đó chứ ai
– Bỏ em theo ai chứ?
– Theo ai thì sao em biết được chứ. Anh cũng đào hoa ra khối đó
– Thì anh đào hoa nên mới tìm được một bông hoa quí như em đó mà
– Anh dám..
Lúc đó Luân hôn nhẹ lên tóc của Thảo làm cô thấy mình như một người con gái yếu ớt đang cần một đôi vai vững chắc nương tựa. Cô bỏ lại sau lưng tất cả mọi ưu phiền, trách nhiệm đang đè trên vai cô, xoá hết tất cả…Anh đã ôm Thảo vào lòng, cởi từng chiếc cúc…cả đêm hôm ấy, đời cô đã thuộc về Luân hoàn toàn.
Luân lo cho Thảo từng li từng tí, những lúc cô buồn, anh là người ở bên cạnh chia sẻ. Cho nên lúc anh tới báo là anh sẽ đi công tác xa, trong cô cả một nỗi buồn
– Anh đi rồi anh về mà
– Em biết
-Thế sao em cứ buồn. Em buồn thì anh buồn theo
– Em đâu có đâu. chắc tại công việc đấy
– Em không gạt anh được đâu.
– Chừng nào anh về
– Anh cũng chưa biết nữa. Khi nào về, anh ọgi điện cho em nghen! Chịu chưa
– Ừ…
– Ngoan, em đừng có buồn mà
– Không, em không buồn đâu. Em đợi anh về. Anh nhớ gọi điện mỗi tối cho em là được
– Anh hứa
– Hứa thiệt nghen!
– ừ.
Thế rồi Luân đi..mỗi ngày…cô chờ điện thoại. Anh gọi một lần…nhưng rồi sau đó thì bặt tin. Cô như muốn nghẹn lại.. không hiểu sao cô lại ra như thế này. cô yêu Luân thực sự…
– Thảo ơi, con có phone nè.. Tiếng mẹ vọng lên làm cô thức tỉnh trong cơn mê…hay là anh gọi…hi vọng…nhưng khi cô cầm phone thì cô lại không muốn người gọi là Luân…
– Alô
– Em đó hả? Giọng người con trai bên kia vang lên đầy ấm áp
– Ai đó?
– Em đang giận anh chứ gì
– Luân..em không giận anh
– Thôi mà, tại công việc cứ lu bu lên nên gọi trễ mà..
Thảo chợt oà khóc lên, khiến Luân lo lắng
– Em sao thế? Ai ăn hiếp em à