VN88 VN88

Tình yêu dâng hiến xác thịt và cái kết đẹp

– Sao anh không trả lời?

– Anh..chẳng có gì để nói…anh

– Nãy anh nói rồi anh còn ôm chặt tôi làm tôi muốn nghẹt thở mà…sao giờ không còn gì để nói thì sao

– Thì tất cả đó là từ lòng anh….nhưng xem ra em đã không chấp nhận anh..Đã như thế thì anh còn nói gì được nữa chứ

– Anh nói gì?

– Ý em là sao?

– Anh có nói gì với tôi đâu

– ….

– Anh chỉ đưa ba cái bong bóng này thôi là nói sao?

– Thực sự..anh không biết nói gì lúc này…

– anh nói lại cho tôi nghe ý anh muốn nói với tôi là gì?

– Anh không thể…..em đã từ chối rồi còn gì?

– Tôi từ chối?

– Thì đã rồi đó….vậy thì anh cần gì lặp lại lời nói đó nữa chi

– Chính bởi gì tôi không nghe anh nói gì hết thì sao tôi từ chối hay nhận lời anh được ..đúng không? Anh cứ nói lại cho tôi nghe!

– Anh….

– Lớn lên!

– Anhhhhh….

– rồi sao?

-…yêu……..emmmm

– Em là ai?

– Còn bắt bẻ nữa….ai đang nói chuyện với tôi đây…Chương bắt đầu cảm thấy mình trở thành trò chơi mà người biến anh như thế không ai ngoại trừ …..Hồng…

– Em là ai?

– Thì emmmmmmmm….Hồng

– Khoan! Ai cho anh đi…anh chưa biết tôi đồng ý hay nhận lời mà…

– Thì anh đã nhận rồi chứ đâu

– Đã bảo không đi mà..sao anh bướng thế

– Thì giờ đứng lại.. được chưa..

Hồng đứng trước mặt Chương, cô nhìn thẳng vào mắt anh..Dường như không cần nói..tất cả đều được thể hiện qua cái nhìn…Thực sự trong Chương hồi hộp..anh hi vọng những gì mà cô nói vừa rồi cũng chỉ là giỡn…Hãy nói đi em! Anh biết em cũng

như anh mà…Lạy trờii!

Dường như ông trời đang chơi trò tình duyên nên bắt anh phải vượt qua tất cả thử thách hay sao..Hồng nhìn anh rồi mỉm cười

– anh đợi tôi chút xíu….tôi có cái này cho anh

– Anh không cần em đưa cho anh bất cứ cái gì hết…anh chỉ muốn biết bây giờ em đang suy nghĩ như thế nào…

– Cứ đợi..cấm đi đâu hết

Cô chạy nhanh vào nhà, đến cạnh những giấy màu và cuốn sách”Nghệ thuật xếp hình”..làm tất cả trong giới hạn của mình

Chương đứng dưới nhà mà lòng anh nghe như có lửa cháy…Sao lâu quá…nửa tiếng rồi….Một lát sao, Hồng chạy xuống…hai gò má cô ửng hồng lên

– Nè

– Cái đó là gì vậy …Chương tò mò khi thấy cô đưa cho mình một hũ được bọc cách kín đáo…

– Anh về mà mở ra…có người nhờ tôi đưa anh đó

– Ai?

– Tôi không trả lời được

Cầm hũ quà trên tay mà Chương đầy thất vọng…nếu cô thích anh thì cô sẽ nói chứ không như thế này…

– Ừ….thôi được …

– Anh về đi! Tôi vào nhà đây

– Vậy còn….

– Còn gì?

– Thôi không có gì…em vào nhà..à không, Hồng vào đi..tôi về

..Nằm trong phòng với tất cả sự im lặng bao trùm, Chương cảm thấy không gì chán hơn ngay lúc này. Anh ngước nhìn gói quà mà Hồng đã đưa với tất cả sự thất vọng. Anh chỉ đặt nó ở một góc trên bàn như thế kể từ lúc anh trở về. Làm sao anh còn tâm trí để mà mở quà ngay lúc này nữa khi mà những thứ như thế không thể nào thay thế được tất cả đã xảy ra tới anh.

Mẹ anh bước đến cạnh hồi nào Chương cũng không hay. Bà vừa mới từ quê lên thăm anh tuần trước. Nhìn anh rồi nhìn gói quà đang ở trên bàn

– Con sao thế? Còn gói quà này của ai mà con không mở.

– con không sao đâu, chắc tại làm việc mệt quá mà.

– Mẹ không biết chuyện gì hết về cá nhân của con, nhưng mẹ nghĩ trong ngày này, mà có người nào đó tặng con một chút tấm lòng. Con lại không mở để rồi lúc người ấy hỏi thì con ăn nói sao? Dẫu rằng có thích hay không thì con cũng nên mở để mà biết ai chứ? Mẹ thấy không tên người gửi trên quà nên mẹ khuyên con.

– Vâng, lát nữa con sẽ làm

– Mẹ đưa ý kiến cho con thôi. Còn không thì cũng không sao.

– giờ này sao mẹ chưa ngủ?

– Tại mẹ thấy còn đèn ở phòng khách sáng nên biết con còn thức.

– Mẹ đi ngủ đi, mai về quê lại rồi. Nhưng đồ con mua cho mẹ, mẹ sắp hết chưa

– Rồi. Thôi mẹ đi ngủ đây

Chỉ một thoáng rồi tất cả đâu vào đấy, im lặng hoàn lại im lặng. Anh thở dài. Mẹ sao hiểu được tâm trạng mình, người con gái mình yêu thì không chấp nhận mình. Thì mình đâu còn ham muốn để mà đón nhận người khác chứ…Anh đã từ chối Lài cũng chỉ vì anh biết anh yêu Hồng thực sự và anh biết không ai thể thay thế cô được trong tâm trí anh. Anh biết giờ này, Lài đang khóc hay làm gì đó để mà quên đi tất cả..Giống anh giờ..sao mà vô vị quá đi…Rồi anh nhìn gói quà..anh giận dữ quơ và…bất ngờ, nó rớt xuống sàn nhà nhưng không gây tiếng động..giống như nhẹ tênh vậy…Quà gì mà kì vậy…Tò mò, anh nhặt nó lên và mở ra..từ từ…hết bất ngờ này tới bất ngờ khác…đó là hũ bằng giấy làm bằng tay và đựơc bọc lại bằng giấy kiếng đàng hoàng. Anh mở ra, bên trong toàn là những con hạc cũng bằng giấy nhưng với tất cả những màu sắc, từ trắng tới xanh, vàng..tất cả xen lẫn nhau…

Anh đổ hũ giấy, từng cánh hạc rơi ra…1,2,3,4…rất nhiều..xem ra khỗ chủ của nó đã phải làm trước đó và giờ đưa cho anh…Một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Anh cầm lên đọc..

Anh Chương!

Những cánh hạc này, em đã làm từ hơn tháng trước. Thực sự, em cũng mới học thôi nhưng em đã cố làm cho đủ năm trăm cánh hạc. Vì em biết nó tượng trưng cho sự bền vững mãi mãi. Hôm nay, em đã hiểu được lòng anh, điều mà em đã chờ đợi rất lâu. Thực sự, em rất bất ngờ và hạnh phúc nữa. Em yêu anh! Thực sự..những cánh hạc này tượng trưng cho tình yêu mà em dành cho anh..nó không phải về số lượng mà về ý nghĩa..mãi mãi..em yêu anh…thực sự Chương! Cũng như anh nói không thể nào tặng chocolate vì nó vừa đắng mà cũng ngọt ngào, em quyết định tặng anh những con hạc này.. Hiểu em chứ anh?

Chúc anh ngủ ngon!

Hồng

Quên nữa, anh nhớ cho em gửi lời chúc chuyến đi tốt đẹp tới mẹ anh. Nhắn với bà rằng em giờ đang thèm món ốc xào bà làm rồi..hic..hic

Vậy ra..Chương hét lên sung sướng..cũng may anh còn nhớ mẹ đang ngủ.. Anh xoè tay đón lấy những cánh hạc mà Hồng cố công làm cho mình..nâng niu chúng..mai thôi, anh sẽ bắt em ăn uống đàng hoàng..anh hứa với em là anh sẽ học món ốc  xào để làm cho em ăn Hồng ơi! Mai thôi…trong mơ, anh thấy mình tay trong tay với cô cũng trong dịp valentine với những ảo mộng bao quanh…và bất chợt từ đâu một đàn hạc với tất cả màu sắc rực rỡ vây quanh hai người, hiện lên hình trái tim…

Cánh hạc….ngày mai xem ra không dài lắm đâu!

(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)

VN88

Viết một bình luận