Chương nghe thế liền cười
– Để tôi đón xe ôm về cũng được
– Í, không đựơc . Ai để của báu của cả phòng .. lộn .. người mới vào phải đón xe về chứ, phải không mấy chị ?
– Đúng rồi
– Thế giờ tới ai chở anh Chương về đây ?
– Khó à nha! Nhà anh Chương cũng xa lắm à, mà tụi này ai cũng bận việc hết!
– Tui có ý kiến, người nào chở anh Chương tới đây thì người đó chở ảnh về
Trời ạ! Cũng con Thảo lanh chanh này nữa, vậy mà không biết hồi xưa, cô chấm nó chỗ nào mà phong chức lớp phó kỉ luật nữa . Hại mình biết bao nhiêu là chuỵên mà nó còn thấy chưa đủ sao ? Hồng vò đầu bứt tóc khi thấy cô bạn thân mình cứ đẩy vào tình huống khó xử thì từ đâu bỗng có tiếng
– Để em chở anh về, chị Hồng còn bận việc nhà nữa chứ
Quay lại thì vị cứu tinh là Lài, nổi tiếng hiền nhất trong tất cả . Lài không những xinh xắn mà cô còn được trong nhiều công việc . Ở gần Lài, người ta không cảm thấy mệt mỏi mà trái lại thú vị khi khám phá cá tính của cô . Đặc biệt, cô có má lúm đồng tiền duyên chết người và một thân hình cân đối . Cả khu ai cũng quý mến cô . Chỉ có điều hôm nay thật đặc biệt khi một người con gái vốn ít nói như cô hôm nay xung phong chở Chương về khiến tất cả đều ngạc nhiên .
Chương lần đầu tiên phát hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh, lại có cái gì đó rất đặc biệt khiến con tim anh khẽ rung động . Vẫn giữ thái độ điềm nhiên mặc dù anh biết có cái gì đó không bình thường về bản thân khi anh nhìn Lài
– Không phiền cô …
– em tên Lài
– Vậy thì có phiền Lài không ?
– Không ạ! Tại em thấy chị Hồng mệt nên giúp chị ấy thôi
Hồng mỉm cười nghĩ “Ai chứ xem ra con bé này không hiền như mình tưởng ban đầu .. mà thôi có người giúp là được ” Nghĩ thế, Hồng liền cười nhoẻn
– Vậy thì hay quá, mình còn phải về sớm kẻo gia đình lo nữa . Cám ơn Lài ha, đâu có như ai nãy giờ toàn đề nghị những món độc chiêu … Vừa nói Hồng vừa liếc về Thảo lúc này đang biết bạn mình đang trách thầm nên cô ngó lơ chỗ khác .
Thế là, mọi người ra về với sự hài lòng và an tâm khi có người chở Chương . Chỉ trừ có Thảo là cô về với tất cả sự trách cứ của Hồng . Đi kè nhau, Hồng la quái lên
– Mày hay lắm, con kia!
– Không dám nhận! Mà mày tức gì chứ ?
– Mày toàn đẩy tao vào đừơng cùng không à . Hồng chở anh Chương, Hồng đưa anh Chương về . Giỏi sao mày không đưa ổng về mà bắt tao thế mạng là sao ?
– Muốn lắm nhưng tao bị kềm rồi
– Giờ mày mới nhớ mày có người yêu rồi hả ?
– Kệ tao
– Vậy hả ? Ai nói là tao thích cái răng khểnh chết người của anh Chương ? Ai ?
– Tao được chưa
– Giỏi đó! Biết nhận là tốt .
– Thì tao khen đâu có nghĩa là tao thương ảnh
– Lí sự .
-Tao qụeo đây, về cẩn thận nha mày!
– ừ!
Thảo qụeo cua khi đèn xanh bật lên . Chỉ còn Hồng thẳng tiến tới nhà với tất cả những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng . Cô thấy mình sai khi lỡ trách Chương nhưng thực sự tại sao như thế thì cô không thể nào giải thích được . Từ đây, mình phải cẩn thận mồm mép mới được . Nhưng chẳng lẽ mình không xin lỗi người ta một câu cho ra hồn còn hơn mang nặng trong lòng mãi . Vậy thì mai gặp hắn rồi nói để chứng tỏ Hồng này cũng là nữ nhi đàng hòang chứ không chanh chua, dễ làm người ta chảy máu như Chương đã chọc . Nghĩ thế, cô an tâm về nhà và đánh một giấc tới tận sáng.
Lại nói về Chương với Lài, hai người phải đi qua nhiều ngõ mới tới nhà anh . Xuống xe nhưng Chương hãy còn tần ngần, thực sự thì anh không thể nào giải thích về hành động kì lạ này của mình . Lài giục
– Anh vào nhà đi
– Ừ, thế Lài vào uống hay ăn chút gì nhé! Nhà tôi xa quá lại phiền Lài thế này thì không hay chút nào
– Không sao đâu anh! Em phải về mắc công nhà em chờ
– Xin lỗi tôi đã không nghĩ tới điều đó .
Đột nhiên, Lài tiến gần Chương, cầm tay anh và nói
– Chúc anh ngủ ngon nha!
rồi cô quay lưng đi để lại sau lưng một ánh mắt lưu luyến . Chương thẫn thờ khi thấy bóng Lài biến hút dần trong bóng đêm . Anh cảm thấy mình có gì đó lưu luyến với cô gái dáng người mảnh khảnh này . Cô không giống Hồng, người mà anh vừa mới vào đã tìm cách gây sự lại còn nghi ngờ anh làm điều gì ám muội nữa . Anh không thích loại con gái như thế nên khi gặp Lài, anh có chút gì đó cảm tình chắc tại cô hiền và nụ cười chúm chím khiến con tim người khác biết dao động
Lên thành phố này chưa đầy sáu tháng, trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc đời nên anh chưa tìm được một người con gái nào có thể cùng anh chia sẽ những vui buồn trong cuộc sống . Bạn bè anh hay đùa là anh có trái tim băng giá, và một trí óc quá thép, không biết chút rung động . Giờ tự nhiên vừa trông thấy Lài, anh lại khẽ chút gì bâng khuâng . Cảm giác ấy khiến anh tin rằng trái tim anh vẫn có bốn ngăn, được nuôi dưỡng bằng máu cũng như các chất dinh dưỡng . Nó cũng biết đập, biết xao xuyến trước vẻ đẹp kì lạ như Lài .
Có lẽ đêm nay là đêm khó ngủ nhất của Chương . Trong anh chỉ có bóng hình cô gái với hai má lúm đồng tiền duyên chết người, giọng nói nhỏ nhẹ trầm lắng kì lạ .Kèm đó là cô có thân hình đẹp với chiếc eo thon và ngực nhỏ nhắn .Nằm trên giường, mà anh chỉ mong sao trời mau sáng để anh bắt đầu ngày đầu tiên làm ở nơi mới, và điều quan trọng là được trông thấy Lài . Anh nhớ mãi câu chúc ngủ ngon của cô, nó khiến anh nao nao khó tả . Mặt trời hãy mọc lên giùm!
Đồng hồ gõ 5 giờ sáng mà anh đã dậy từ bao giờ . Chương tính nếu đón xe từ đây mà lên công ty thì phải hơn ba mươi phút nên anh đã vặn đồng hồ sớm để chuẩn bị tất cả. Nhưng 5 giờ rưỡi, ra đầu ngõ mà không thấy lấy bóng dáng xe ôm quen thuộc mà anh thường hay đón nên anh cũng hơi chột dạ . Quay vào nhà thì thấy Lài đã chờ . Anh vừa ngạc nhiên mà cũng vừa mừng . Lài chào anh bằng nụ cừơi tươi