– Tại anh không gọi làm cho em lo lắng…em tưởng anh có chuyện gì chứ..em sợ mất anh lắm…
– Anh hứa với em mà, ngày nào anh cũng gọi hết..chỉ là gọi trễ thôi…Anh không sao ở đây hết..anh cũng sợ mất em lắm
– Thiệt hả?
– Ừ, anh….yêu em mà..em là người con gái có ý nghĩa nhất với anh. Em có hiểu không? Một ngày không nhìn thấy khuôn mặt em, nghe em nói hay la anh..là anh nhớ lắm..có biết không
– Em cũng thế..
– Ừ..em sao rồi?
– Em vẫn bình thường..mà anh biết gì không?
– Gì?
– Anh nhớ em kể về cái anh mới vào làm hôm qua đó
– ừ, rồi sao?
– Em để ý hình như anh ấy mến cái Hồng rồi
– Trời ạ…em cũng tinh dữ ta! Đúng là Thảo của anh khác thiệt
– Anh nói móc em chứ gì
– hì..đâu có
– Anh nhớ đó..
Nghe giọng anh..Thảo cảm thấy nhẹ nhõm..tiếng nói của Luân đã theo cô vào giấc ngủ..một giấc ngủ êm đềm…
Trong khi Thảo chìm trong giấc ngủ với hi vọng có ngày gặp lại Luân, thì tại một quán bình dân, Hồng và Chương đang thu mình nép trong một góc. Bất giác, một cơn gió lạnh khẽ thoáng qua làm Hồng run lên. Mặt cô dưới ánh đèn như có chút gì của sự kì ảo làm Chương không thể phân biệt đâu là thực đâu là hư. Anh có cảm giác mình đang ngồi trên thiên đàng với những thiên thần với vẻ dịu dàng ẩn bên trong. Anh bất giác nói với Hồng
– Trông cô đẹp kì lạ..
– Anh nói gì? Cô không tin vào tai mình nữa ..rõ ràng Hồng đang lạnh thì hắn, kẻ sao chổi kia lại nói chuyện không đâu vào đâu..bất chợt, cô cảm thấy hối tiếc khi đã rủ Chương…
Khi nghe tiếng cô hỏi lại, anh sửa lại
– cô không được khoẻ lắm
– Trời..tôi tưởng anh nói gì ..tôi đẹp chứ..
– Không có.. chắc cô nghe lầm
– Hi vọng là vậy..trông tôi xanh lắm sao
– ừ. Sao cô khoái hành hạ mình như vậy
– Đâu có, nhưng tại tôi sợ mình không xong công việc thì sẽ làm dở dang công đoạn…
– Nhưng có những cái cũng không cần gấp gáp mà..Tôi nghe trưởng phòng nói có lần cô dám liều mình dầm mưa chỉ vì thuyết phục và thu thập tin tức…
– Trời, chuyện đó chẳng có gì hết ..chỉ vì..
– Đó thấy chưa…cô lúc nào cũng vì công việc nên không lo sức khoẻ cho mình gì hết
– Kệ..
Bất giác, cô cười, Chương cười theo Hồng..Cả hai như cảm thấy gần nhau hơn trong đêm hôm ấy. Cùng sánh vai nhau trở lại bác Tám lấy xe, Hồng như thấy lòng mình ấm lại hơn vì có Chương đi cùng. Không nói ra nhưng tận trong thâm tâm của hai người, chỉ mong đêm ấy mãi kéo dài..chỉ để sánh vai như thế trong cái se se lạnh của đêm..Nhưng cuối cùng, đôi chân cũng đưa chủ nhân nó tới nơi cần đến…Hồng trả tiền và đưa hộp cơm cho bác Tám rồi quay ra hỏi Chương
– Anh tính về bằng cách nào?
– Kiểu này, chắc tôi phải xem có chiếc xe nào rảnh không để trở tôi
– Giờ này sao kiếm xe được
– Vậy thì tôi cuốc bộ vậy
– Vậy để tôi trở anh về
– Thế thì không được, mai cô phải đi làm, về trễ thế này thì không hay cho lắm
– Không sao, tôi vốn như vậy rồi. Anh khỏi lo
– Giờ cô thú nhận rồi nhé!
– Tuỳ anh..Hồng cười …
– Vậy thì để tôi lái nhé.. ai lại để con gái lái bao giờ..yên tâm đi, tay lái tôi cũng không thua cô đâu..
-Trời,..thôi..tôi thua anh rồi…
Phút chốc, hình ảnh bác Tám cùng với những tấm bảng, những hàng cây đều bỏ lại sau lưng của Hồng và Chương. Hồng ghì chặt chiếc áo của Chương mà không dám tiến sâu thêm. Bỗng Chương thắng, làm cô lúi húi ngã người ra sau may mà cô nắm kịp hông của anh. Chương cười
– Cô cứ ôm lấy tôi, đừng lo tôi không có nhỏ mọn đâu
– Anh còn giận tôi vụ trước sao?
– Nói thiệt, nghe cô nói giận lắm. Nhưng qua rồi. Cô cứ giữ chặt lấy tôi, không khéo cô té u đầu thì sao tôi chịu trách nhiệm đây.
– Anh chỉ giỏi trù ẻo người khác lắm sao
– Đâu có
– Úi..Đèn xanh rồi kìa Chương
– Á..Dọt…
Nói rồi Chương rồ ga theo kịp dòng người đang ở phía trước. Còn Hồng thì đang suy nghĩ miên man..không hiểu vì sao cô kêu tên anh thân mật đến như vậy..không biết Chương có nhận ra điều đó hay không nữa..Chắc không vì trông anh đang tập trung lái xe thế này..Bất giác..cô ghì đầu vào vai Chương giống như bao cô gái khác khi được người yêu trở. Hơi ấm của anh như lan truyền vào cô. Còn Chương khi cảm nhận có người dựa vai mình, anh cũng chẳng nói gì..trong anh là một sự xao xuyến lạ lùng. Anh im lặng để cho đêm nay mãi là đêm kì ảo nhất của đời anh.
Quẹo thêm mấy ngõ nữa là tới. Chương dừng xe
– Cám ơn cô
– Không có chi.. anh cầm lái mà, tôi cũng đỡ mỏi tay chút chứ.
– Về trễ thế này, cô không sao chứ
– Không sao
– 9 giờ rưỡi rồi đó