VN88 VN88

Tình yêu dâng hiến xác thịt và cái kết đẹp

– Anh Chương, chuẩn bị sao sớm thế ?

– Lài, tới hồi nào ? Có chuyện gì thì sao không đợi lên công ty rồi ..

– Em nghĩ anh cần xe nên em tự nguyện đưa anh đi, chừng nào anh có chiếc xe thì lúc đó em thôi

– Sao Lài tốt quá vậy . Thiệt sự thì tôi có mối xe ôm quen nhưng chờ mãi mà không thấy ông ấy nên cũng đâm lo . Tôi thấy làm phiền Lài nhiều quá thì ..

– Không sao đâu anh . Tưởng anh còn sửa soạn trong nhà nên em không dám kêu cửa ai dè anh Chương nhà ta cũng sớm quá .

– Lài cứ chọc . Lài ăn sáng chưa ?

– Chưa nên em mới rủ anh nè . Anh lên xe đi, mình tìm một quán nào đó gần công ty rồi ăn chung luôn .

– Ừ, cám ơn Lài nhiều nha!

Chương cảm thấy ngày bắt đầu như thế này thì quá may mắn với anh . Thực sự anh cũng không mong đợi là anh sẽ gặp Lài sớm hơn thế . Đã vậy, anh còn có dịp tìm hiểu về cô, người con gái khiến cả đêm anh phải thao thức ngay từ lần gặp đầu tiên .

Cả hai dừng trước quán ăn nhỏ, nằm nép trong một góc đừơng . Lài nói

– Quán này em với chị Hồng, Thảo hay ăn trưa . Đi bộ mười phút thôi từ công ty nên anh không sợ trễ giờ nhé!

– Lài thân với Hồng lắm sao ?

– Thân chứ, cả chị Thảo nữa! Cái chị mà hôm qua cứ bắt chị Hồng chở anh đó .

– À! Nhớ rồi . Nhưng tôi không hiểu sao mới vào đã bị cô Hồng ghét thì ..

– Không có đâu anh, chị ấy là vậy, lúc em mới vào bị mấy anh ở khu vực khác chọc, thấy vậy chị Hồng bênh em . Còn chị Thảo thì la mấy người đó . Em cứ nhớ mãi dáng chị Hồng đứng chống hai tay ngang hông mà quát rằng ” Đừng tưởng là nam nhi muốn làm gì thì làm”, còn chị Thảo thì cứ giơ nắm tay mà nói ” Còn chọc nữa thì liệu hồn”

– Thiệt hả ?

– Hai chị ấy tốt lắm, nhưng hình như chị Hồng có ác cảm với phái nam nên cứ cằn nhằn em và chị Thảo cẩn thận miệng lưỡi tụi con trai

– Hồng bao nhiêu tuổi ?

– Chỉ thua anh có hai tuổi à

– Vậy là 24?

– Vâng, em thì mới có 23 thôi, còn non dạ lắm .Nhờ chị trưởng phòng, chị Hồng và chị Thảo nên mới vững cho tới hôm nay .

Té ra Hồng cũng tốt chứ không như anh nghĩ .. cho tới tối hôm qua, thì anh hãy còn ác cảm về một cô gái đầy chanh chua như Hồng . Nhưng nhờ Lài mà anh mới biết Hồng chỉ vì ác cảm tụi con trai mà cô đem lòng ghét anh . Nhưng sao anh cứ hỏi mãi về Hồng thế này nhỉ ? Mình đang muốn thăm dò về Lài mà, thiệt chẳng ra đâu gì đâu hết .

Nhưng hỏi gì chứ, chẳng lẽ mượn Hồng để mà tiếp chuyện với Lài hay sao ? Hồng và Lài là chỗ thân tình nên nếu anh để lộ là anh ghét Hồng hay cứ dò hỏi mãi về Hồng thì cô sẽ nghĩ anh đang mến người khác thì khổ nữa . Cái quan trọng là anh nên bắt đầu từ đâu .. đó mới là vấn đề . Anh cũng được bạn bè đặt cho biệt danh người khéo ăn nói, nhưng anh chẳng thấy khéo đâu hết nhất là ngay lúc này, ngay trước mặt người con gái tên Lài .

Lài vẫn đang nhai ngon lành dĩa thức ăn của mình, còn Chương thì nuốt từng hạt cơm cứ như nuốt phải đá mà mặt lâu lâu nhăn lại . Anh không thể nào tìm ra cách mở đường trong cuộc tiến công tới người con gái đang ngồi trước mặt mình . Gần đấy nhưng anh sao thấy xa xôi quá! Đang miên man suy nghĩ thì

– Ủa, Lài em tới sao không phone kêu chị đi sớm ăn cùng

Giọng này sao nghe quen quá! Chương ngứơc mắt nhìn lên . Thì ra Hồng, bởi vậy nên anh cảm thấy dĩa cơm mình đang cố nuốt như thêm gì đó đắng . Trông thấy Chương, Hồng ngạc nhiên . Cô nhủ thầm ” Quái, sao hắn cứ như sao quả tạ của mình vậy trời ” .Nhưng nhìn Lài, cô bỗng lóe ra chút gì đó nên mỉm cười chào Chương .

– A, anh Chương . Anh ăn sáng cùng  Lài hả ? thì ra con nhỏ này có người ăn cùng rồi nên quên đàn chị như tôi

– Í . Không có đâu chị Hồng, nãy giờ anh Chương cứ hỏi về chị mãi là tại sao chị ghét con trai đến thế

– À, vậy sao ? Bởi vì có rất nhiều người bên ngoài thì rất đàng hòang, nho nhã, nhưng bên trong thì .. Tôi nói đúng không anh Chương ?

Lại đả tới mình, đúng là gặp Hồng y như rằng anh biết là hậu vận đã thay đổi . Chẳng phải anh cố ý mà sao cô cứ không chịu hiểu thì thiệt anh hết ý kiến . Chẳng lẽ cô không nhận ra mình đang đi quá xa rồi sao ? Nhất là trứơc mặt Lài nữa .

Chương không biết thế nào nên nói để mà có thể phản bác Hồng thì Lài đã giúp anh

– em nghĩ không phải ai cũng như chị nói . Tùy vào suy nghĩ của mỗi cá nhân thôi .

– ừ, thì chị đâu có đả động tới ai đâu mà em bênh nhanh thế . Nhưng xem ra cô cũng biết nghĩ dữ lắm à .

– Chị này, cứ chọc em hoài . Chị ăn sáng chưa ?

– Chưa, dạo này không muốn ăn tí nào

– Chị xanh đi thấy rõ . Có chuyện gì không ?

– Không, tại chị suy nghĩ nhiều đó mà . Em sướng nhé, ăn ngủ như tiên .

– Chị sao cứ chọc em, lại chọc trước mặt anh Chương nữa .Chắc ảnh đang cười em

Chương nhe răng cười

– Không có, nãy giờ hai chị em nói gì tôi không có để ý à!

Sự thật nãy giờ anh không chú ý lắm cuộc nói chuyện của hai người . Dường như từ lúc Hồng tới, anh không hiểu vì sao mình lại chú ý đến cô . Trông cô xanh xao thấy rõ . Từng nghe trưởng phòng nói trong công ty này, nhất là khu vực này, thực lực thì ai cũng ngang cơ cả . Nhưng chịu khó, chấp nhận hi sinh cá nhân thì xem ra Hồng hơn . Nghe đâu,cô đã từng vào viện chỉ vì dầm mưa và không ngủ để thực hiện xong công tác mà trưởng phòng nhờ cô hoàn thành gấp .

Lúc đó chưa gặp nhưng trong anh cũng có chút ấn tượng tốt về người con gái này . Nhưng kể khi bị cô chơi một vố đau ngày mới vào, xem ra ấn tượng đó đã giảm đi rất nhiều . Anh thực sự muốn quen Lài nhưng có gì đó ngăn cản tiến tới gần cô . Chương vốn thích người con gái thùy mị, hiền lành như Lài nhưng không biết nguyên cớ gì đâu mà nãy giờ, anh chỉ chăm chú để ý Hồng trong khi cô say sưa trò chuyện huyên thuyên với Lài . Cô tự nhiên vui vẻ khác với Hồng trong công ty là nghiêm túc.

Nhận ra mình nói hơi lâu mà Chương đang ngồi đối diện nên Hồng tự đứng lên

– Thôi, chị vào trứơc nha Lài, nãy giờ nói chuyện hơi bị lâu mắc công có người nghĩ hai chị em mình quên người ta . Chị đi ha! Chào anh Chương!

Dáng Hồng thoăn thóăt qua đường rồi biến hút dần trong tòa nhà cao tầng . Còn lại Chương và Lài ngồi đối diện nhau nhưng không biết nói thế nào . Lài cũng vừa xong phần ăn của mình,còn Chương thì bỏ lưng chừng khiến cô ngạc nhiên

– Anh Chương sao thế ?

– Không, tại tôi không muốn ăn nữa hình như không quen cho lắm

– Anh Chương ở sáu tháng thành phố mà anh không quen ư ?

– Không phải, chắc tại tôi hôm nay không thích ăn uống hay sao đó

– Khéo anh bị bệnh thiệt thì sao

VN88

Viết một bình luận