– Mày thấy cái áo này thế nào? Thảo lay vai Hồng khi thấy bạn mình đang ngồi thừ trước gương
– Sao?
– Tao hỏi mày thấy cái áo này có hợp với tao không?
– Ừ thì hợp
– Con kia, mày để tâm trí đi đâu vậy? Ăn tối chưa hả? Sao cứ như người trong mộng thế
– Không sao, chắc tại tao còn bị ám ảnh bởi sấp hồ sơ chưa đọc xong
– Dẹp hết đi, tối nay là hết nhiệm vụ rồi mày. Cứ trong đầu là công việc với công việc
Hồng cười, xem ra con này không biết lòng cô đang nghĩ gì..mà làm sao Thảo đoán chi cho mệt! Cô đang trong tâm trạng yêu đời, vì tối nay thôi Thảo sẽ được gặp lại Luân mà sau bao thời gian xa cách..Còn Hồng thì cô cũng chẳng biết nên khóc hay cười nữa. Nhìn bạn mà cô mừng, còn trông lại mình thì một sự tủi thân lại dấy lên. Chương giờ chắc đang sửa soạn để rồi lát nữa gặp cô tư vấn..và sau cùng đi gặp người ấy của anh. Có ai đã từng trong tình huống này như Hồng …yêu một người để rồi đứng đó, trông anh đến với người con gái khác…
– Hồng! Màu này thế nào..có làm tao già đi không?
– Già gì..mày còn trẻ chán, anh Luân không chê mày đâu
– Tao giờ rối trí quá
– thôi để tao chọn..để coi..cái áo hồng này dễ thương đó
– Nhưng áo này sợ …
– Dẹp, nghe tao..áo này mặc với cái đầm này trông xinh đó…mặc thử cho tao coi
– Ừ.. đợi tao nghe!
Thảo chạy biến vào phòng thử đồ..Hồng im lặng, với cô thì đêm nay hẳn là ngày không đẹp và lãng mạn như bao người con gái thường thầm thì với nhau..
– Thế nào? Thảo lên tiếng
– Con này, sao mày lẹ thế?
– Kệ tao, nhanh tay mà mày
– Được đó, thấy tao lựa chọn hay không? Áo màu hồng nhạt hai dây này rất dễ thương đi với váy màu cà phê sữa này quá hợp rồi, khoác thêm áo len mỏng nữa là xong..được chưa con kia?
– Tao thấy sao sao đó
– Mày lo quá thôi, tao đảm bảo anh Luân không chê mày là được
– Thiệt sao
– Trời yêu nhau ngần ấy mà ảnh dám chê là tao lột da ổng liền cho mày
– hehe..tao biết mày mà..Mày thấy được chứ?
– Rất đẹp là đằng khác
– vậy thì tao yên tâm rồi..mày đói bụng không để tao xuống nấu gì cho mày ăn
– Tao mới ăn hồi chiều rồi, nhưng thôi kệ..kêu dùm tao mấy cái bò bía đi..
– Chiều mày..hehe
– Con khùng!
Hồng cười..đúng là con này thiệt.. Thảo quay vào với dĩa bò bía nghi ngút khói xung quanh
– Bò bía tới này
– Con này, lớn rồi mà cứ như con nít, ai chịu cho được
– Kệ tao
– Ừ thì kệ mày, mốt đừng có nhờ tao giúp mày chọn đồ à
– thôi mà, tao chỉ có mày thôi chứ có ai đâu
– Giỏi lắm
– Mày lát đi với ông Chương hả
– Ừ! Nhưng chỉ là giúp ổng lựa quà cho người yêu thôi
– Cái ông này, hết chỗ nhờ rồi sao mà nhờ mày..phải có ý đồ mới được
– Tao chẳng thấy có mưu với đồ gì đây hết
– Mốt nếu có gì thì đừng than là sao tao không báo cho mày trước..Mắc công lúc đó có người nói đã phải rước sao quả tạ
Hồng cười..trong thâm tâm cô mong sao nếu được thì hay quá nhưng thực tế vẫn là thực tế. Lài chắc hẳn là vui lắm khi biết rằng người nó thương đáp lại tình cảm của nó. Còn cô vẫn mãi là cô, trái tim cô không còn ai để nhớ để mà thương. Có tiếng nói vọng từ dưới nhà
– Hồng! Cháu có bạn trai tới tìm
– Dạ! cám ơn bác
Thảo đang ăn bò bía, cô bụm miệng ngồi cười
– Mày nghe má tao nói gì chưa?
– Tao biết..chẳng có gì hết á
– Hehehe…bạn trai nhá..anh Chương là bạn trai mày nhé
– Con này, tao giải quyết bốn cái thôi, còn lại giao cho mày đó. Ăn lẹ rồi chuẩn bị đi gặp Luân đi
– Mày né hay lắm à
– Tao không né. Gần sắp tới giờ của mày rồi kìa
– Á..
Hồng chạy xuống nhà vẫn còn nghe tiếng Thảo ngồi cười
– bạn trai nhá! Hai người mà thành đôi chắc phải cảm ơn mẹ tao đó
– Ừ! Hồng đáp lại với mong muốn như lời nói đó sẽ là sự thật
Chương đang đậu ở ngoài, anh nhìn chung quanh để xem xét. Trông anh bình thản đến kì lạ..chắc hôm nay là ngày anh sẽ nói và bày tỏ lòng mình nên anh cố tỏ ra tất cả đều đang trong tầm kiểm soát.
Hồng bước ra, Chương quay lại..Một thoáng sững sờ làm cô ngạc nhiên
– Tôi có gì à
– Không…chỉ tại Hồng đẹp thiệt
– Tức cười quá ông ơi! Thôi đi
– Ừ, cô muốn ăn quán nào
– Ăn? Anh có bị gì không, đi mua quà cho người yêu anh mà còn ăn uống à
– Tôi tính rồi, cô ấy còn bận nhiều lắm..nên dư sức cho tôi và cô ăn rồi lựa quà
– Trời ơi..thôi tùy anh..tiệc của anh chứ đâu phải của tôi đâu
– Vậy thì đi
Cả hai dừng trước một quán mì gõ ven đường…Chương nhanh nhẹn kêu và hỏi Hồng
– Em…không..cô ăn gì? Một lần nữa…tiếng “em” cứ như muốn tuôn ra..Chương như luống cuống sửa lại lỗi sai của mình…
– Anh hôm nay bị cà lăm á…tôi như cũ thôi
Nói rồi, cô quay mặt nhìn ra ngoài đường. Tất cả đều đang trên đường đi của nó..Lác đác vài kẻ đi thơ thẩn như đêm nay không phải cho riêng mình, giống cô..Có thể sẽ có người chỉ tay mà nói “giống gì..nhà ngươi có người ngồi cạnh mình, còn ta đơn phương là đơn phương …” Biết nói gì hơn, ngồi gần Chương mà anh cứ như xa tầm tay với cô..Chẳng lẽ đến giờ này, cô phải thét lên rằng” cô đã thực sự yêu Chương” để mà anh có thể thấy được lòng cô..nhưng như vậy thì sao? Anh có thể nào từ bỏ người con gái kia để mà chìu ước muốn nhỏ nhoi ấy không
– Cô ăn đi
– cám ơn
– Trông cô hình như cũng đỡ hơn hồi sáng..xanh thấy sợ luôn
– Giống xác ướp không
– Hình như nặng hơn nữa
– Vậy thì coi như anh phải trả tiền cho chầu này
– Thì tôi có nói là cô trả đâu
– Anh…
– Hết ý kiến chứ gì
– Trời..hôm nay cái gì đã khiến anh trở nên cam đảm mà đối lại với tôi thế
– Tôi cũng không biết nữa..chắc Hồng đó
– Tôi không dám à
– Mà tôi hỏi…nếu có người tỏ tình với cô…thì cô sẽ làm gì
– Tôi? Có ai mà tỏ với tình chứ
– Không..ý tôi là đặt trường hợp đó chứ