– Em không biết nữa…em chỉ biết em luôn nghĩ tới ảnh thôi..Chi Hồng với anh Chương là ..em thấy chị gần ảnh nên em tưởng hai người là..nói thiệt em buồn ..không hiểu nữa…
– Không có, tụi chị là đồng nghiệp với lại chị là phó trưởng phòng mà, em quên rồi sao..
– Ừ ha..em quên suýt nữa thì em lại nghĩ sai nữa thì khổ..
– Cô đó..cứ ôm trong lòng không à
– Em sai mà..đêm nay là đêm của cặp tình nhân …em không biết cách nào nói với ảnh hết
– Khó à..tụi chị toàn bàn về công việc không à..thế Chương có bật mí Chương thích ai không
– Có một lần..ảnh hỏi em..là sắp tới valentine phải không? Em tò mò với lại cũng biết ảnh hỏi làm gì..thì ảnh nói ảnh muốn làm cho một người bất ngờ..Em hỏi là ai..thì ảnh không nói ..chỉ nhìn em rồi cười..nói là người đó em có biết..vậy thôi…
– Có thể là em đấy
– Nhưng nếu vậy thì sao ảnh lại nói người đó em quen chứ..
– Đánh lạc hướng mà..chứ chẳng lẽ muốn người ta nói sao hả cô?
– Vậy sao? theo chị em nên làm gì giờ…
– Tình huống này.. chị cũng không biết sao nữa…nhưng chị nghĩ sao em không hẹn ảnh ở một nơi nào đó rồi em nói rõ lòng em cho ảnh biết
– Ý hay..em sẽ theo chị ngay..tâm sự với chị em thấy nhẹ hẳn..cám ơn chị nha..
– ừ..chúc em thành công nha!
– Cám ơn chị nha!
Lài dường như lấy lại được sự vui vẻ của mình, nhưng cô không biết rằng cô đã để lại một nỗi buồn như sương phủ trong Hồng…
Lài vui vẻ hớn hở bước ra, để lại sau lưng cô một nỗi buồn …Hồng ngồi đó với xấp hồ sơ trên bàn, nhưng sao cô không thể nào mà tập trung được. Lài thì có vẻ như nhẹ nhõm hẳn còn cô thì sao. Hai tháng làm cộng sự với Chương, chia sẽ biết bao nhiêu điều nhưng đó chỉ là dừng ở mức tình đồng nghiệp, tình bạn bè theo như lời anh nói. Đôi lúc, Hồng có cảm giác anh dành chút gì đó cho cô nhưng sau đó cô tự phản bác lại chính mình…điều đó chỉ là những suy nghĩ của cô thôi.
Đấm vào ngực mình khẽ nói
– Sau ta phải ra như thế này? tại sao ta phải vì anh mà hi sinh tất cả chứ? Anh ấy đâu có thương ta đâu.
Nào ai định nghĩa được tiếng yêu là gì, nhưng sao mà nó cay đắng thế này…cô đã chắc gì yêu anh vậy mà sao cô lại phải nhói lên khi nghe Lài thích Chương chứ? Đáng lẽ khi nghe Lài nói vậy thì cô phải mừng cho Lài chứ, sao cô lại buồn thế này ..
Chương bước vào, thiệt sự thì anh đã gõ cửa ba lần nhưng không thấy Hồng trả lời. Anh chắc cô còn trong phòng nên mới định tiến vào
– Hồng, em..không, cô không sao chứ ? Tiếng “em” được thốt ra thì lập tức Chương sửa lại cái sai mà Hồng cũng không để ý đến điều đó nữa
Hồng ngước mắt nhìn lên, gượng cười
– Không sao, anh có chuyện gì à
– Trông cô xanh xao lắm
– Chắc tại vì không ăn sáng đó mà, tôi không sao hết
– Nếu Hồng thấy mệt thì cô nên nghỉ đi
– Tôi đã bảo không sao rồi mà, anh việc gì phải lo cho tôi chứ …cô gắt lên với Chương, rồi chợt giật mình khi thấy mìnhđi quá xa nên khẽ nói
– xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên như thế..chắc hôm nay là ngày không may cho tôi quá
– Không sao, nhưng tôi nghĩ Hồng nên thư giãn đi, đừng gây áp lực cho mình như thế
– Ừ, đọc xong xấp hồ sơ trên bàn là tôi thư giãn mà. Anh có chuyện gì cần tôi giúp không?
– Thiệt ra thì cũng không phải là công việc, chẳng qua là hôm nay valentine mà tôi không biết mua quà gì cho cô ấy cả
– Người yêu anh
– Nói thiệt thì, tôi đơn phương thôi, không biết cô ấy có thích tôi không nữa. Chỉ nói chuyện có mấy tháng nhưng tôi biết tôi không thể nào không có cô ấy được.
– cho nên anh tính nhân dịp này mà nói chứ gì
– cô đoán đúng rồI
– Có vậy mà cũng khen, cũng mắc cỡ
– Thì Hồng đoán đúng thì đúng chứ sao
– Cười bên ngoài, còn bên trong cô thì tất cả đều xáo trộn lên…Có lẽ anh thích Lài thật thì sao? Và anh mượn đêm nay để mà bày tỏ lòng mình với Lài…Hồng ơi là Hồng! Mày hãy nhớ anh không thích mày, làm sao ai có thể thích một người con gái như mày chứ. Tại sao mày phải vướng vào lưới tình thế này…
– Thế cô ấy thích gì?
– Cái này khó quá, cô ấy thích nhiều thứ lắm cho nên tôi cũng không biết nên mua thứ gì.
– Thì anh cứ dựa theo phán đoán của mình thôi
– Thế theo cô thì trong ngày này, tôi nên mua gì?
– Trời sao anh hỏi tôi?
– thì tôi cũng không biết xử trí như thế nào
– Theo tôi thì anh có thể tặng cho cô ấy chocolate cũng được mà
– Tôi không muốn tặng cái đó cho cô ấy vì tôi chỉ đơn phương thôi, chưa gì hết cho nên ..
– tôi biết rồi, sợ người ta từ chối thì hoá ra …nhưng tôi nghĩ anh lo quá thừa rồi, tôi cho rằng cô ấy rất thích anh..
– Hồng nghĩ thiệt sao..Đôi mắt Chương nhìn đăm đắm vào Hồng khiến cô cũng chột dạ…cô phân vân không hiểu người con gái mà Chương thích là ai …..Lài hay sao? Nhưng sao đó, cô tự đưa mình trở về thực tế, Hồng nhíu mắt tinh nghịch rồi cười
– Tôi nghĩ vậy thôi, ai lại nỡ từ chối anh chứ. Đúng không?
– Tôi cứ tưởng Hồng đoán ra rồi chứ…Anh thở dài, lộ ra vẻ thất vọng…Nhưng sau đó, thấy Hồng có vẻ đang suy nghĩ trước thái độ của mình nên anh cười
– Tôi tưởng cô biết được quà nào cho cô ấy chứ
– Người anh thương sao tôi biết
– Vậy thì cô giúp tôi lựa quà đi
– Ok..tuỳ anh vậy…Hồng mỉm cười nhưng nụ cười cô sao đầy cay đắng quá..Hạnh phúc chưa Hồng? Người ta sắp có cặp có đôi, còn mày thì sao?
– Thế mấy giờ cô muốn
– Tuỳ anh thôi. Quan trọng là mấy giờ anh muốn gặp cô ấy, và gặp ở đâu để mà tôi tính quà giùm anh cho phù hợp
– Tôi cũng không biết nữa, cô ấy xem ra bận nhiều việc lắm nên ..
– Trời ơi, cù lần chưa từng thấy, anh phải chủ động chứ
– Ừ thì…
– Nếu anh chưa biết chọn địa điểm thì tôi nghĩ anh thử gặp ở nhà của người ta đi
– Ừ, theo ý cô vậy
– Sao mà theo ý tôi là sao? Anh đúng là hết ý kiến
– Vậy mấy giờ thì tôi có thể gặp Hồng
– Để coi, tôi phải giúp Thảo soạn đồ để gặp người yêu nó nên..cùng lắm là khoảng 1 tiếng là xong..thôi thì 8 giờ rưỡi vậy
– ừ. Thế ở đâu?
– À..tôi biết có một chỗ bán đồ lưu niệm dành cho mấy ngày lễ như thế này rất đẹp và đầy ý nghĩa…ta cũng nên xem thử..nhưng giờ hỏi tên đường thì tôi không nhớ kịp, thôi thì gặp nhà Thảo vậy đi
– Thế thì được, hẹn 8 giờ 30 vậy.
Chương xem ra có vẻ vừa được trút bớt gánh nặng mặc dù anh biết tối nay còn là một chặng đường …Còn Hồng thì sao? Cô không biết nói gì hơn..ghen ư? cô đã được anh yêu đâu mà ghen với khóc đây chứ..Trái tim cô sao mà được làm giống như tất cả người con gái khác chi..tim bốn ngăn, biết rung động để rồi cô ôm tất cả nỗi khổ đau trong lòng..Còn gì để nói hơn lúc này..Cô gục đầu xuống bàn trong im lặng với tiếng tích tắc vang lên…