VN88 VN88

Cầm lên và để vào lồn em đi cưng

Thoa cười thật tươi. Tự nhiên nói chuyện với Song, nàng cảm thấy vui vui, anh chàng có duyên lạ lùng. Chẳng bù với thằng cha con ông Thẩm Phán Tri, đến hỏi nàng, người như cục bột, mở miệng ra là khoe của, khoe tài. Giá y được bằng nửa Song thôi cũng làm cho nàng thỏa mãn rồi. Vậy mà cha mẹ nàng cứ nói ra, nói vào hoài, thật là bực mình. Tự nhiên một ý nghĩ táo bạo loé lên trong óc nàng:
– Anh Song à, dù em mới gặp anh, nhưng đã nghe anh Hùng nói rất nhiều về anh, em muốn xin anh một đặc ân.:
Đang đi, Song dừng lại nhìn Thoa:
– Đặc ân, cô có ngạo tôi không đó?
Thoa nghiêm trang:
– Em nói thực đó anh Song.
Nhìn thẳng vào mắt Thoa, Song đã đọc được ý nghĩ tinh nghịch của nàng. Tự nhiên Song muốn sống lại với dĩ vãng những ngày còn học ở Võ Trường Toản, thường hay qua Trưng Vương phá phách. Chàng mỉm cười:
– Vậy cô nói đi.
– Em muốn anh ra ngoài vườn hoa phía trước nói chuyện với em, đợi cho ba má em vô thăm anh Hùng trở ra, em giới thiệu anh với gia đình em.
– Bao giờ ba má cô tới?
– Em tính đang trên đường đi rồi.
– Như vậy là vài phút nữa thôi?
– Dạ, anh chịu rồi phải không? Vậy chúng mình đi mau ra vườn hoa, em không thích đụng đầu ba má em khi ba má em chưa thấy anh Hùng.
Song nghi ngờ hỏi:
– Tại sao vậy?
– Ba má em đang nóng ruột về tai nạn của anh Hùng. Nếu chận đường ba má em lại, sợ ông bà không vui.
– Cô đang tính toán gì đây?
Thoa cười khúc khíeh, nắm tay Song thực tự nhiên, lôi ra vườn hoa.
– Tôi muốn nói một điều trước khi gặp ba má cô.
– Dạ, anh nói đi.
– Chuyện anh Hùng với tôi là trên công vụ, vậy không có vấn đề ân nghĩa. Cô muốn giới thiệu tôi với ai cũng được, nhưng mọi sự trả ơn tôi được phép từ chối.
Thoa liếc xéo chàng:
– Gớm, sao mà khó thế?
– Cô có nhận lời không đã?
Thoa hơi vùng vằng:
– Được rồi, nhưng anh cũng đừng khách sáo quá nhé.

Bỗng Song để ý thấy Thoa cố tình né vào một bụi bông gần đó, chàng quan sát một vòng thực mau, biết ngay cha mẹ Thoa vừa tới, họ đi trên hai chiếc xe Mercedes bóng lộn, có tài xế lái, chàng định ngay đó là cha mẹ Thoa vì Hùng giống hệt bố, chỉ hơi khác một chút vì tuổi tác. Ông ngồi chờ cho tài xế mở cửa xe mới chịu xuống. Hai ba cô gái, chắc là em Thoa líu ríu bao quanh. Chiếc xe thứ hai có một cậu công tử đi với một người đàn bà đứng tuổi. Nhìn qua cũng biết đây là loại người thượng lưu của xã hội Việt Nam. Tự nhiên Song muốn về, không hiểu sao chàng có nhiều mặc cảm với loại người này. Nhưng đã hứa với Thoa rồi, chàng không muốn cô bé nhí nhảnh này buồn, đành ở lại. Hơn nữa, chàng vẫn có cảm tình với nữ sinh Trưng Vương, những người mà hồi còn học Võ Trường Toản chàng tự cho là có bổn phận phải bảo vệ, không cho các học sinh trường khác tới tán tỉnh. Cũng cái ý nghĩ đó giữ chân Song ở lại. Mặc dù chàng biết mình sẽ gặp nhiều phiền toái cũng như hồi học Võ Trường Toản, đập lộn với học sinh các trường khác, nhất là Cao Thắng để giữ độc quyền Trưng Vương cho Võ Trường Toản, mặc dù nữ sinh Trưng Vương sợ tụi chàng như sợ hủi !
– Bây giờ học sinh Võ Trường Toản còn vào sở thú đập lộn với học sinh các trường khác vì các cô nữa không, Thoa?
– Còn dài dài, ngày nào mà không có. Hễ tụi em cúp cua chui vô sở thú là đám Võ Trường Toản đeo theo liền.
– Học sinh trường khác sớ rớ là ăn đòn ngay.
Song cười thích thú:
– Ít nhất tụi đàn em còn giữ được truyền thống đó.
– Khiếp, anh tưởng tụi này khoái dân Võ Trường Toản lắm hả?
– Anh không biết, nhưng trường Trưng Vương và Võ Trường Toản sát vách nhau, chĩ cách một cái sân quần vợt nếu để cho học sinh các trường khác lạng quạng thì
mất mặt anh hùng quá.
Thoa cười khanh khách:
– Bây giờ em mới biết đó, thì ra thế. Nhưng hồi đó chiến đấu như vậy, anh có được nàng nào để mắt xanh tới chưa?
Song cười cởi mở, những kỷ niệm thời học trò tới với chàng thật vui:
– Hồi đó anh như con bò đực, đứa nào lạng quạng tới trường em là húc liền, chứ có nghĩ để làm gì đâu.
Thoa không biết nói gì, nàng chĩ còn biết lắc đầu với ý tưởng ngộ nghĩnh của Song thời học trò. Bỗng Thoa thấy cha mẹ nàng đi ra, vội nói:
– Anh Song, ba má em ra kìa.
– Ủa, có cả anh Hùng nữa.
– Chúng mình đi.
Thoa chạy tung tăng phía trước, còn Song thủng thẳng theo sau, tới gần xe Thoa gọi lớn:
– Ba, má?
Đám người dừng lại ngạc nhiên nhìn Thoa, Hùng hỏi ngay:
– Ủa, em đi đâu giờ này còn lang thang ở đây. Anh Song đâu?
Thoa nhí nhảnh:
– Em giữ anh ấy ở lại đây, định giới thiệu với ba má, anh ấy kìa.
Vừa nói Thoa vừa quay lại chĩ Song đang lững thững đi tới Hùng reo lên mừng rỡ như lâu ngày gặp lại bạn cũ:
– Anh Song, xin giới thiệu ba má tôi, mấy đứa em.

Song cúi đầu chào từng người. Bố Hùng bắt tay Song thật ân cần. Song nhận ra ngay đây là một ông Thượng Nghị Sĩ của thượng viện, hèn chi cung cách ông ta như vậy Hùng lại quay sang người đàn bà và cậu công tử giới thiệu:
– Đây là bác Biện và anh Sĩ.

Song cúi đầu chào người đàn bà và đưa tay bắt tay Sĩ. Bỗng chàng giật mình vì bàn tay chàng đau nhói. Song mỉm cười, lấy lại bình tĩnh, chuyển nội công dồn xuống bàn tay trả đòn vì Sĩ đang cố bóp gãy bàn tay chàng.
Hùng biết ngay vì thấy mặt Sĩ bỗng nhiên nhăn như bị, chàng cười bảo Sĩ:
– Chú Sĩ đừng có đùa dai. Anh Song là người sắp sửa thừa kế chức chưởng môn Lâm Kinh Phái, không dễ cho chú thử sức đâu?
Sĩ gượng cười vì bàn tay như bóp phải than hồng.
– Em đâu dám, giỡn chơi thôi mà.

Song sợ bất lịch sự với mọi người đứng chung quanh nên buông tay Sĩ ra ngay vì mặt Sĩ đã đỏ bừng. Hơn nữa, Hùng đã nói toạc ra rồi, chàng cũng chẳng cố chấp làm gì, nhưng hơi ngạc nhiên không hiểu tại sao Sĩ lại làm như vậy. Thoa thích thú reo lên:
– Ngày thường anh Sĩ khoe đấm bể bảy tám cục gạch, vô địch công phá. Hôm nay em mới được mở mắt nhìn thấy nhà vô địch nhăn nhó.
Mẹ Thoa mắng át đi ngay:
– Con không được hỗn với anh Sĩ nghe Thoa.
Thoa cười khúc khích:
– Con đâu dám, nói chơi thôi mà,
Vừa nói vừa nhìn Sĩ khiêu khích. Có lẽ biết tính nết ương ngạnh của con gái lớn, ông Nghi lờ đi, quay sang nói với Song:
– Tôi đượe cháu Hùng nói về anh rất nhiều, hôm nay mới được hân hạnh gặp mặt. Xin thành thực cám ơn anh đã giúp đỡ cháu trong lúc hoạn nạn.
– Dạ, thưa ông, đó là bổn phận của tôi thôi. Được quen biết với anh Hùng là một vinh dự cho tôi rồi.
– Xin đừng khách sáo, bữa nào rảnh mời anh ghé nhà sơi vài chén nước.
Song nghiêng mình đáp:
– Dạ, xin cám ơn ông.
Thoa nói xen vô ngay:
– Anh Song nhớ nhé, hứa rồi đó.
Song mỉm cười, chàng đã hiểu thâm ý của cô bé này, lôi chàng ra đây cốt để chọc tức anh chàng công tử boat kia, chắc là họ có liên hệ gì rồi. Song nhìn Hùng hỏi:
– Bộ anh được xuất viện rồi à?
Hùng hơi ngập ngừng trả lời:
– Ba má tôi muốn đưa tôi qua nhà thương Đồn Đất trị bệnh.
Song nghĩ bụng “nhà giàu đứt tay bằng nhà nghèo đổ ruột, chàng chưa kịp nói gì, một anh nhân viên tiến tới nói nhỏ:
– Đại Bàng kêu anh về gấp, họ liên lạc khẩn đó.
Song gật đầu, quay qua gia đình Hùng xin cáo từ.
– Xin lỗi ông bà, tôi phải trở về sở ngay. Nếu có dịp sẽ xin phép được gặp lại.
Chàng nhìn Hùng:
– Anh gắng lo dưỡng bệnh nhé, chúc mau bình phục.
Nói xong chàng quay gót đi thật nhanh. Thoa nói với theo:
– Nhớ tới thăm tụi em nhé anh Song.
Song quay lại mỉm cười, chàng để ý thấy mặt anh chàng công tử bột Sĩ nhăn nhăn nhó nhó thật khó coi.

Vừa tới sở, chàng gặp ngay Đại Tá Chánh Sở. Vừa trông thấy Song, ông nói liền:
– Qua bên phòng Hành Chánh lấy giấy máy bay và sự vụ lệnh ra Đà Nẵng ngay. Mục tiêu Môi Hồng đã lên đường hơn một tiếng đồng hồ rồi. Cứ theo đúng chương trình mà hành động. Nhóm giám thị của mình đã ra đó từ sáng nay rồi.
– Thưa Đại Tá, đã nhận đượe báo cáo vụ cướp xe lương của cảnh sát chưa ạ?
Đại Tá Chánh Sở mỉm cười:
– Có, tao cũng đã gặp ông Tướng rồi, nội vụ êm đẹp cả. À, Cảnh Sát đề nghị cho mày cảnh sát danh dự bội tinh đó.
Song cười:
– Không biết họ có nhớ cho tôi mấy lần rồi không?
Đại Tá Chánh Sở cười lớn:
– Thôi đi đi để đứa khác lãnh cũng được.
Song vô văn phòng lấy bị hành trang đã chuẩn bị sẵn từ mấy bữa trước. Gặp Nga đứng ngay đó, nàng cười cười:
– Đừng quên đem bức thư hồng của nàng kiều Song Nhi đi nhé.
Song ghé miệng vô tai cô nữ quân nhân hỏi nhỏ:
– Ghen hả?
Nga nhảy lên, đập vào lưng Song, nàng rít lên:
– Đểu nó vừa vừa thôi nhé.
Song cười hềnh hệch, chạy nhanh ra cửa.

Song đứng tì tay vào tảng đá lớn nhô ra ngoài lối đi trên núi Thủy Sơn, nhìn xuống đồng bằng ở dưới chân. Cảnh vật bát ngát, cát trắng phau. Xa xa, ruộng lúa xanh lờn lợt, xóm làng rải ráe từng cụm chen lẫn đồng ruộng. Biển chạy dài xanh biếe. Tiếng chuông từ chùa Tam Thai vẳng lên, ngân vọng trong không gian làm Song cảm thấy lâng lâng, quên đi hết hận thù. Cái chết của Song Nhi làm Song tê tái. Chàng muốn bỏ tất cả để trở về cõi Phật từ bi. Song đâ tới đây nhiều lần, nhưng chưa bao giờ chàng cảm thấy thấm thía như hôm nay. Song Nhi bị bắn ba phát, một phát vào đầu, hai phát ở ngực khi nàng đang chạy xe Honda từ Sơn Trà ra Đà Nẵng. Song đã vào nhà xáe vuết mắt cho nàng. Người con gái bạc mệnh có lẽ đã chết vì chàng.

Song đứng đây được bao lâu rồi, chàng cũng không biết. Hồi ở Sàigòn, có lần Song Nhi nói với chàng, ước mong được đứng bên chàng trơng cảnh hang động, núi non của Ngữ Hành Sơn để quên đi hết cuộc sống thế nhân. Bây giờ Song đứng đây, nhưng lòng lại cuộn niềm đau thế tục. Còn Song Nhi nằm đó, nhưng nàng đã rũ sạch bụi trần. Ai đã gây nên cảnh chiến tranh để cho huynh đệ tương tàn. Người con gái Việt Nam da vàng này biết gì về cuộc chiến ý thức hệ này mà phải chết vì đạn thù. Song mân mê đầu đạn K50 đã đưa người con gái mới tìm được cuộc đời hiền lương sang bên kia thế giới mà lòng quặn đau.

Chàng ở lại Đà Nẵng trong khi tất cả mọi nhân viên khác đã trở về. Chiến dịch Môi Hồng hoàn toàn thất bại! Cuộc giám thị ở Đà Nắng bị bãi bỏ vì bất thần chiếc thương thuyền đổi hướng đến thẳng Hồng Kông, hãng bốc rỡ hàng hóa và quan thuế chĩ được biết vào giờ chót.

Buồn rầu vì công tác thất bại, cộng thêm cái chết của Song Nhi làm Song thẫn thờ mấy bữa nay. Chàng trốn ở lại Đà Nắng mà không thèm xin phép ai. Song chỉ viết mảnh giấy nhỏ gài ở đầu giường Trung Tá trưởng toán, trong đó ghi là chàng không về Sàigòn mà ở lại Đà Nẵng chơi tới bao giờ ehán mới về. Chắc chắn cái kiểu xin phép này sẽ làm cho ông Trung Tá trưởng toán nổi giận lôi đlnh và ký giấy nhốt chàng ít nhất 15 ngày trọng cấm. Còn như chàng đi lâu quá, có thể bi thuyên chuyển khỏi ngành an ninh, hoặc báo cáo dào ngữ. Nhưng nhất định Song phải ở lại đây để tới nơi này như lời Song Nhi mong ước.

Song lần lên từng bực thang, chàng đi thực chậm, men tới Vận Thông Động, cái động này người ta còn gọi là Hang Trời vì nó lộ thiên. Đứng ở trong động, nhìn thẳng lên không, thấy một vùng trời mây, vách núi như một cái ống lớh thẳng tắp. Không khí ở đây lành lạnh. Chàng lần theo váeh núi, thấy một lỗ hõm vô, nước rỉ ra từ trong kẹt đá, nhỏ từng giọt tí tách xuống, đọng lại một vũng nho nhỏ như cái tô lớn. Có lẽ nước nhỏ từ năm này qua năm nọ, soi thủng đá làm thành nơi chứa nước. Song chụm hai tay vục vào chỗ nước đọng, múc lên một bụm nước lạnh ngắt. Chàng vục mặt vào uống ừng ực. Chất nước mát rượi và ngọt lịm làm Song tĩnh hẳn người. Nhiều người gọi nước này là nước cam lồ, uống vào như hưởng một ân huệ của nhà Phật để có thể dập tắt ngọn lửa duyên. Chất nước như thấm vô từng mạch máu, tỏa ra khắp châu thân lại càng làm Song nhớ Song Nhi hơn bao giờ hết. Cái thân thể chắc nịch của nàng trong vòng tay Song ngày nào cũng mát lạnh. Tự nhiên nước mắt Song rơi lã chã. Song lẩm bẩm một mình: “Song Nhi ơi, em sống khôn, thác thiêng, hãy giúp anh xé xác tụi giặc cộng tàn ác này từng đứa một mới hả cõi lòng.”

Bước ra khỏi động Vận Thông, Song lầm lũi xuống núi. ánh dương sau cùng eủa một ngày cũng vừa chợt tan trong không gian. Chuông chùa Tam Thai nghe não
nuột, ruột gan Song quặn lại, chàng bước thật nhanh như chạy trốn….

Chiếc máy bay Air VN còn chạy trên phi đạo, Song đã nhìn thấy nhân viên của sở ra đón chàng. Nói là đón chứ thực ra là nắm đầu đem về nhốt. Vì nếu sở không cử
người ra đây, chắc chắn chàng còn lang thang thêm vài ngày nữa ở Sàigòn trước khi trình diện. Đại Tá Chánh Sở không thèm gặp chàng. Song bị điệu vô trình diện Đại Tá Phụ Tá ngay. Khỏi phải nói, cơn thinh nộ của ông Đại Tá già từng có ác cảm với Song ra sao ai cũng hiết. Ông ta gầm lên:
– Thượng Sĩ Song, anh có biết anh đang làm gì không?
Song đáp tỉnh bơ:
– Dạ, thưa Đại Tá, tôi đang trình diện Đại Tá vì đi công tác về trễ. Tôi có viết giấy để lại xin phép Trung Tá trưởng toán.
Tiếng thét của ông Đại Tá già làm rung trần nhà:
– Hơn 30 năm phụe vụ trong quân đội, tôi chưa từng thấy có thàng nào xin nghỉ phép hỗn như anh.
Vừa nói ông vừa ném mảnh giấy trước mặt Song:
– Đó anh coi đi, tờ giấy anh xé bằng tay. Anh liệng đầu giường cấp chỉ huy của anh. Đó là tôi chưn nói tới nội dung của ngôn từ anh dùng. Anh viết “Trung Tá
trưởng toán”. Anh viết vậy mà coi được à, anh mang cấp bậc Thượhg Sĩ hay Đại Tướng. Lại còn lý do xin nghĩ phép của anh là “ở lại Đà Nẵng ehơi bao giờ chán thì về. Anh thuộc quân đội nào mà lạ vậy? Kỷ luật nhà binh nào cho anh muốn đi thì đi? Đi chán thì về hả. Tôi sẽ đề nghi nhốt anh 15 ngày trọng cấm, rồi đưa anh về đại đội canh phòng làm lính gác. Đó là còn nể tình anh có nhiều công lao với sở tử trước tới nay. Ông nói một hơi không thèm nghe Song trả lời rồi gọi nhân viên hành chánh:
– Thượng Sĩ Ba đâu?
– Dạ, Đại Tá gọi tôi?
– Anh đem Thượng Sĩ Song này lên bộ Tư Lệnh nhốt lại cho tôi. Làm giấy phạt 15 ngày trọng cấm để tôi trình Đại Tá Chánh Sở ký.
Ông Thượng Sĩ Ba ngần ngừ nói:
– Thưa Đại Tá, sở ta chưa bao giờ đem Hạ Sĩ Quan lên bộ Tư Lệnh nhết bao giờ, nhất là ông Song mang cấp bậc Thượhg Sĩ.
Đại Tá Phụ Tá nổi giận:
– Thượng Sĩ thì sao? Hễ phạm luật là nhốt, anh cứ đánh máy giấy phạt đi, tôi đem trình Đại Tá Chánh Sở.
Thượng Sĩ Ba đi ngay, chỉ vài phút là đem giấy phạt vào văn phòng. Ông nhìn Song nửa ái ngại, nửa phân bua. Vừa lúc đó Đại Tá Chánh Sở đi ngang, nhìn thấy
Song đang đứng nghiêm trình diện, ông bướe vào phòng Đại Tá Phụ Tá rồi nói:
– Thằng Song nó về rềi hả? Anh làm giấy phạt chưa?
Đại Tá Phụ Tá sốt sắng
– Trình Đại Tá có đây, xin Đại Tá duyệt ký.
– Bảo Đại úy Đức qua đây.
Thượng Sĩ Ba chạy qua phòng Phản Tình Báo liền và chỉ nhấp nháy Đại úy Đức đã Bang tới nơi.
– Đại Tá Phụ Tá đề nghị Phạt Thượng Sĩ Song 15 ngày trọng cấm, đổi qưa Đại Đội Canh Phòng. Tôi chấp thuận, anh đem nó vìì bàn giao công tác của nó cho nhân viên khác, rồi đưa lên bộ Tư Lệnh nhết ngay.
Đại úy Đức nhìn Song, ngần ngừ.
– Thưa Đại Tá, nếu đưa Thượng Sĩ Song về bàn giao công việe, tôi e phải mất vài ngày mới gởi lên bộ Tư Lệnh nhốt được. Còn như thọ phạt rồi mới bàn giao thì
sợ công việc ứ đọng.
Đại Tá Chánh Sở có ý giận:
– Anh còn luyến tiếc nó cái gì nữa. Được rồi, cho nó ở Phản Tmh Báo vài ngày nữa cũng được. Nhưng bàn giao xong phải gửi đi ngay. Còn ngoài giờ bàn giao công việc, anh kiếm chỗ nào nhốt nó lại, không được cho ra ngoài, cho nhân viên đem cơm cho nó.
– Dạ, xin tuân lệnh.
Đại úy Đức nhìn Song rồi đi ra. Song đứng, thẳng người chào kính, xoay gót 180 độ trở ra theo Đại úy Đức về phòng Phản Tình Báo. Tới phòng, Đại úy Đức thở dài bảo Song:
– Tôi cũng sợ anh luôn, nhân viên đón anh từ phi trường về có nói với anh mấy ổng nổi giận ra sao rồi phải không?
Song mỉm cười:
– Cô Nga diễn tả mấy ông ấy như giắm phải lửa, nhảy tưng tưng, mặt ông nào ông đó như Quan Công phùng mang, trợn mắt, thét be be…
Nga cười sặc sụa:
– Thôi… thôi đủ rồi nhe, anh bịa nó vừa vừa chứ. 15 ngày trọng cấm chưa đủ sao, muốn thêm hả?
– Thì cô nói vậy mà.
– Tôi nói hồi nào?
– Lúc cô đón tôi ở phi trường đó.
Nga cong cớn:
– Đón anh? Nghe mà ham. Tự nhiên nổi hứng đi chơi. Phòng Phản Tình Báo không có ai, tôi phải đi thế tới nắm đầu anh về chứ đón à. Nghèo mà ham?
Song vừa dọn ngăn kéo vừa cãi:
– Thế sao lúc tôi bước xuống máy bay cô cười tươi quá vậy?
– Ủa, thế anh bảo tôi khóc à?
– Như vậy có nghĩa là cô vui mừng la đón tôi?
Nga cười lớn:
– A, vui mừng thì có, nhưng vì đón anh thì không.
– Sao phũ phàng quá vậy?
– Đời nó thế đó, anh bàn giao xong, đi nằm ấp 15
ngày, rồi ra ngoài cổng eoi mấy thằng lính gác. Hì hì… tụi này thoát cái nợ.
– Ủa, cô nợ tôi cái gì kìa? Không lý món nợ ân tình?
– Thôi nhe, đủ rồi đó.
Song quay qua Đại úy Đức phân bua:
– Đại úy thấy chưa, tôi có làm gì đâu. Có lẽ cô Nga với tôi không hợp tuổi chăng. Cứ gần nhau là cô ấy tấn công tôi tới tấp, có khổ không?
Đại úy Đức lắc đầu cười:
– Tôi cũng sợ anh luôn, tới nước này mà anh còn giỡn được Anh sẽ bàn giao tất cả công việc với Thượng Sĩ Nghĩa, còn mục tiêu Môi Hồng anh giữ phần hành nào, bàn giao cho tôi bây giờ đi.

VN88

Viết một bình luận