Lan muốn làm cho Ba Thọt không nghi ngờ mình như lời Song dặn nên đồng ý liền:
– Chịu liền, tụi mình là đồng minh, tấn công bà Sáu, nhưng mà trong bao lâu?
Ba Thọt đắc trí, cười sằng sặc:
– Hai đứa mình là đồng minh vĩnh viễn, cứ tối nào em cũng phụ với anh, anh bảo gì em làm cái đó là chết con Sáu liền.
Lan cười, nàng giơ một ngón tay ra:
– Được rồi, tụi mình móe ngoéo.
Ba Thọt đưa một ngón tay ra ngoéo tay với Lan, trong khi Sáu nhảy đong đỏng:
– Ê ê mấy người chơi ăn gian hả? Không chịu đâu.
Ba Thọt đắc chí:
Không chịu cũng phải chịu rồi.
Lan phụ họa:
– Đúng rồi.
Sáu sợ Ba Thọt làm thiệt bèn lảng qua chuyện khác:
– Thôi đào mau lên, mưa ngớt rồi kìa.
Ba Thọt gật đầu liền:
– Ừa, tụi mình làm vài lát nữa thôi rồi nghỉ. Ngày đầu tiên mà như vậy cũng khá rồi, Để mai đất bớt trơn trượt chắc dễ làm hơn.
Lan đồng ý ngay:
– Đúng đó, tụi mình nghỉ đi cho rồi, em cũng lạnh quá, sợ đau mất. Ngày mai còn phải dậy sớm đi mưa cái đi-văng nữa.
Sáu cũng nói:
– Nếu vậy tụi mình đi tắm đi, rồi lên lầu nghỉ.
Ngoài trời vẫn mưa thật to, gió lại bắt đầu trở mạnh. Cả ba người qưa bên buồng tắm lộ thiên bên nhà Sáu, hứng nước mưa tắm. Trời tối mù, không ai thấy mặt ai, thỉnh thoảng một làn sét loé lên mới thấy mặt nhau. Lan tắm thật mau rồi lên lầu liền. Nàng lấy khãn bông lau mình cho khô đoạn chui ngay vào mền. Cái mền Ba Thọt và Sáu đắp lúc nàng về còn để đó. Mấy phút sau, Ba Thọt và Sáu cũng chui vào theo. Sáu cười khúc khích:
– Em bắt đầu thấy lạnh rồi đó.
Lợi dụng thời cơ, Ba Thọt nói liền:
– Để anh ôm cho ấm.
Nói xong, Ba Thọt ôm cứng lấy Sáu liền. Sáu cười khúc khích:
– Cái anh này ghê quá hà.
Tuy nói vậy nhưng Sáu cũng ôm Ba Thọt ngay, hơi ấm từ thân thể người đàn ông truyền qua cơ thể nàng thật mau làm cho máu nàng chảy mạnh hơn. Bắp thịt rắn chắc của Ba Thọt kích thíeh Sáu dữ dội khiến Sáu cố ép sát vô mình Ba Thọt hơn nữa….
Đây không phải lần đầu tiên Lan nằm trơ cạnh Sáu và Ba Thọt trong khi hai người cuộn lấy nhau. Nhưng lần này tự nhiên Lan thấy mình như bị bỏ rơi một cách rõ rệt. Những lần trước, dù nằm bên Sáu, Ba Thọt vẫn choàng tay qua nàng mò mẫm. Hôm nay, hai người đùa giỡn đến quên luôn sự hiện diện của nàng bên cạnh. Lan làm bộ lạnh, co người lại, xoay mặt vào vách dỗ giấc ngủ. Nhưng thực Bự, nàng không thể nhắm mắt. Nàng chỉ nơm nớp sợ Ba Thọt bất thần bóp cổ nàng chết là hết đời. Lúc đó Song có tìm ra nàng cũng đã quá muộn. Bỗng có tiếng của Ba Thọt:
– Lan, Lan… ngủ rồi hả?
Lan cựu mình xoay lại:
– Chưa, có gì không anh?
– Em quên tụi mình mới ngoéo tay làm đồng minh hả?
Lan nói gượng gạo:
– Nhớ chớ.
– Em lấy giùm anh cái dây thừng ở góc phòng đó.
– Chi vậy?
– Thì cứ lấy đi mà.
Bỗng tiếng Sáu vừa cười, vừa la nho nhỏ:
– Đừng mày Lan, ảnh định trói tao lại đó.
Với tay lấy sợi dây thừng đưa cho Ba Thọt, Lan cười nói:
– Cho bà chết luôn.
Trong bóng đêm chẳng ai nhìn thấy ai vì trước khi chui vô mền, Ba Thọt đã thổi tắt ngọn đèn. Giọng Sáu tru tréo:
– Anh Ba, anh Ba đừng có giỡn vậy mà, cột tay người ta đau muốn chết nè.
– Không có chết đâu, để anh ehơi cái trò này hay lắm.
– Cái con qủi Lan, mày lấy dây cho ảnh trói tao đau muốn chết nè.
Lan cười khúc khích:
– Tại lúc nãy bà nói sức voi mà sợ mà.
– Ừa, chút xíu nữa tao cởi được trói ra, mày chết với tao.
– Đừng có sợ Lan ơi, anh với em vẫn là đồng minh mà.
Lan đốc Ba Thọt:
– Đúng rồi, anh có cần em phụ trói luôn hai chân bả dạng ra không?
Ba Thọt cười thật dâm đãng:
– Đúng rồi, đúng rồi, để anh kéo cái dây cột tay vô cầu thang đã, rồi mình trói luôn chân nó lại.
Sáu thở ề ồ:
– Anh Ba, anh Ba, đừng có chơi như vậy mà. Con quĩ Lan mày… mày… mày trói tao thiệt hả?
– Thì tôi là đồng minh với anh Ba mà.
Ba Thọt hưởng ứng ngay, hỏi Lan:
– Đúng rồi đó. Anh cũng cột xong cái chân này rồi, bên đó em cột rồi chưa?
Lan cười hì hì:
– Xong rồi, bây giờ anh làm cái gì?
– Anh chia cho em một nửa, em lấy nửa trên hay dưới, đồng minh mà.
Cho anh chọn trước, chiu không?
– Chắc chắn là anh lấy phần dưới rồi.
– Được rồi, tối nay cấm không được lạng quạng lên trên này đó nghe.
Mình lấy ranh giới ở đâu?
– Ở bụng đi.
– Xong rồi.
Bỗng Sáu cười hành hạch, vừa cười, vừa la nho nhỏ:
– Đồ quỉ anh Ba, đừng mà, làm người ta nhột muốn chết nè. Tức quá đi… anh Ba.
Lan lấy tay bợ mặt Sáu nói đùa:
– Bây giờ trở đi phần này của tui, cưng phải nói chuyện với tui mới công bằng. Còn phần dưới đó cưng muốn làm gì thì làm.
– Tao không chịu đâu, mày chơi ác quá.
– Không có chơi ác đâu, chơi mê ly đó mà.
Vừa nói Lan vừa rà tay lên nghe Sáu, nàng thấy Sáu co người lại, có lẽ đây là lần đầu tiên eả Sáu lẫn nàng cùng có những cảm giác khác lạ.
– Lan… Lan… a… a… mày làm thiệt sao… Lan…
– Không có làm thiệt đâu, làm giả đó.
– Cái con này hôm nay kỳ cục quá, tụi mình đàn bà với nhau mà.
Lan nửa đùa nửa thực:
– Hôm nay tui làm chồng, cưng làm vợ chiu không?
Sáu dẫy nẩy lên:
– Chịu cái gì kỳ cục vậy?
– Không chịu cũng không được.
Vừa nói Lan vừa làm tới, tự nhiên nàng thấy trò này làm cho nàng hết sợ âm mưu của Ba Thọt. Sáu dẫy dụa la lối một hồi thấy không có hiệu qưả gì, đành nằm im thở ồ ồ. Cả Lan lẫn Ba Thọt làm cho nàng cuống lên, không biết phải làm gì nữa….
Bỗng Sáu nghĩ ra một kế, liền năn nỉ Lan:
– Lan à, bây giờ tao chiu nghe lời mày, nhưng mà mày phải tháo tay tao ra.
– Ý như vậy đâu có được, tui tháo tay cho bà, bà làm tùm lum rồi sao?
Sáu cam đoan:
– Nhất định tao không làm gì đâu.
Lan giao hẹn:
– Được rồi tui tháo tay cho bà xong, tui nói gì bà phải nghe lời tui, chịu không?
Thì tao nói nhất định rồi mà.
Ba Thọt ở dưới nghe Lan và Sáu điều đình, phản đối liền:
– Ý, đâu có được, em tháo tay cho nó là phản bội dồng minh rồi.
Lan cãi:
– Em đâu có phản bội, mình đã giao mỗi đứa một nửa rồi, phần anh, anh làm, phần em, em làm. Không có đứa nào đụng chạm tới nhau mà.
Ba Thọt đuối lý nói xuôi:
– Thôi đượe, lúc nào anh lên trên đó thì anh lại trói nó lại.
– Đúng rồi, phần ai nấy lo mà.
Sáu thêm vô:
– Đúng rồi, phần ai nấy lo, mày cởi trói tay cho tao đi, máu đọng lại đau quá trời hè.
– Được rồi, nhưng mà nghe lời tui phải không?
– Nghe mà, cởi trói ra đi.
– Khoan đã để tui thử coi bà có nghe lời không đã.
– Mày thử làm sao?
– Bây giờ bà kêu meo meo đi.
– Kêu meo meo làm chi vậy?
– Đó thấy chưa, bà đâu có chịu nghe lời tui.
– Được rồi, con quỉ cái, meo… meo…
– Kêu lớn chút nữa coi, không được nói gì hết.
– Meo… meo…
– Bây giờ bà nói cưng ơi cưng.
– Nói gì kỳ cục vậy?
– Đó thấy chưa, bà đâu có nghe lời tui.
– Được rồi, tao nói, cưng ơi cưng.
– Tui đã bảo bà rồi mà, bà chỉ được nói cái gì tui bảo bà nói thôi.
– Được rồi tao nghe mày.
– Vậy bà nói đi, cưng ơi cưng, em thương cưng qúa.
Sáu ngập ngừng một lúc rồi nói:
– Cưng ơi cưng, em thương cưng quá.
Hôn em một cái đi.
– Hôn em một cái đi.
Sáu vừa nói xong, Lan chồm tới hôn cái chụt vào miệng Sáu, Sáu la lên liền:
Mày làm cái gì vậy?
– Thì bà bảo tui hôn bà mà.
– Con quĩ cái, thôi được rồi, cởi dây cho tao đi.
– Bà nhớ nghe, bà vẫn eòn phải nghe lời tui đó.
– Được rồi, tao nghe lời mày.
– Bây giờ tui cởi trói cho bà, bà phải ôm tui chịu không?
– Chịu, cái con này nó khùng rồi.
Lan lần mò cởi trói cho Sáu, có lẽ Ba Thọt trói chặt quá làm tay Sáu đau thực tình.
– Cái thằng hà bá nó trói tao đau quá rồi.
– Bây giờ bà ôm tui đi chớ.
Sáu phì cười vì con bạn cứng đầu, nàng vòng tay ôm lấy Lan, eon nhỏ khoái qưá cười khúc khích:
– Đó, như vậy có phải dễ thương không.
Sáu vừa buồn cười, vừa tức vì tự nhiên mình phải nghe lời nó. Bỗng Lan ghé miệng vào tai Sáu nói thực nhỏ:
– Chị Sáu à, nếu có nghe em nói gì lạ cũng làm bộ nằm im nghe, đừng có nói lớn, anh Ba Thọt nghe được là cả hai đứa mình chết liền đó.