Ba Thọt cười hềnh hệch, leo lên giườllg, bao nhiêu nỗi lo lắng tiêu tan hết. Hắn nghĩ tới bốn ngày nữa đánh chiếc xe chở lương của vườn cao su Biên Hòa. Nếu thành công chuyến này thì đỡ khổ biết mấy. Súng ống đã đầy đủ rồi, còn xe hơi thì đâu có khó gì, có sắn chìa giả mượn đỡ chiếc nào lại không được. Bốn tay súng này không lẽ không làm nên chuyện. Lan đã bò gần Ba Thọt, nàng ngả mình vào cạnh hắn:
– Anh Ba à.
– Cái gì em? .
Anh nghĩ ngày mai tụi cảnh sát sẽ điều tra ra sao?
– Điều tra cái gì mà điều tra, trời mưa lớn đã xóa hết dấu tích tụi anh. Hơn nữa, tụi này cũng chẳng để lại dấu vết gì Anh lùa tụi nó xuống hố, thảy một trái mãng cầu bùng! Rồi tụi này chuồn êm. Ngày mai cảnh sát tới có hỏi ông trời mới biết.
– Em cũng sợ anh luôn, súng đạn ghê quá.
– Có cái quái gì đâu mà sợ. Hồi xưa, đụng trận với VC, trăm cay ngàn đắng còn chưa chết ai, há gì đánh giặc một chiều cái kiểu này còn sợ ai. Anh ném hàng trăm trái lựu đạn rồi, bắn thì biết đếm sao hết, bởi vậy, súng đạn eó nghĩa lý gì đâu.
– Nhưng mà em còn lo một điều.
– Em lo cái gì?
– Mai mốt, nếu có gì sơ hở, anh phải trốn đi, tụi em làm sao sống?
– Khó có chuyện đó lắm, nhưng mà nếu có gì trục trặc, các em eứ ở đây buôn bán có sao đâu, mình còn xe cơm mà.
– Anh tưởng dễ vậy sao? Lúe đó cái nhà này là của anh, bộ anh tưởng người ta để cho tụi em buôn bán à?
Ba Thọt trầm ngâm:
– Ờ héng, kể cũng kẹt, nếu lỡ có bề nào, kẹt cả lũ. Vậy em tính sao?
Lan làm bộ ngần ngừ:
– Em nói ra sợ anh bảo em tham lam thôi.
Ba Thọt xoay mình ôm lấy Lan, cười nho nhỏ:
Chuyện gì thì nói đi, anh không có vậy đâu.
– Hứa chắc nghe?
– Ờ hứa.
– Em nói cho anh nghe, nếu có ehuyện gì kẹt cho anh mà tụi em còn buôn bán được, đâu có ai bỏ anh, còn như hết làm ăn, thân tụi em lo chưa xong, lấy gì nuôi anh.
– Ờ em nghĩ cũng phải, mạo hiểm như vầy làm sao tránh khỏi sơ sót, nhưng anh phải làm Bao đây?
Lan nói ngay:
– Nếu anh sang tên nhà cho tụi em thì còn sợ gì nữa?
Ba Thọt bằng lòng ngay:
– Cái đó có khó gì đâu, làm lúc nào không được.
– Vậy đó nó dễ dàng lắm, nhưng anh không muốn thì lại khác.
– Bộ em còn nghi ngờ anh hay sao? Nếu có tính toán gì với tụi em, đời nào anh cho em biết những việc anh làm.
Lan nghĩ thầm trong bụng, còn vụ đánh cướp xe chở lương thì sao, nhưng nàng làm bộ mơn trớn:
– Ai không biết anh thương tụi em, có gì mờ ám giữa tụi mình đâu. Nhưng mà nếu không khéo tính trước, nước tới ehân mới nhảy thì thiệt thòi cho cả hai, phải
không anh?
– Em nghĩ cũng phải, nếu vậy, sáng mai chúng mình đi sang tên nhà ngay. Anh chỉ giữ lại sổ gia đình ở đây để khỏi lôi thôi với cảnh sát lúc bố ráp. Kể như anh mướn nhà tụi em là được rồi.
Lan mừng rơn trong bụng, nàng làm bộ nói đùa:
– Anh không sợ tụi em đuổi nhà à?
Ba Thọt cười lớn:
– Em đuổi nhà thì anh đi ngay, còn tặng em vài trái mãng cầu nữa.
Lan đập mạnh vào vai Ba Thọt, cười khanh khách:
– Nói cái gì thấy ghê.
Ngoài trời đã bớt mưa, gió ngừng hẳn, cảnh vật trở nên yên tĩnh. Ba Thọt ôm Lan trong lòng ngủ hồi nào không hay….
Phòng Phản Tình Báo bây giờ là bộ chĩ huy của mục tiêu Môi Hồng, người ra vô tấp nập. Điện thoại reo liên hồi. Một hệ thống máy truyền tin vô tuyến nhẹ Motorola được đặt thêm để nhận và truyền lệnh cho các nhân viên giám thi. Sáng sớnl vừa đổi phiên trực, điện thoại đã reo vang, Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo nhấc máy nói:
– Dạ, Đại úy Đức Phản Tmh Báo tôi nghe.
– Dạ, kính chào Đại úy. Tụi tôi ở bên Cảnh Sát đây, mới được tin có vụ án mạng ở nghĩa địa Thị Nghè bữa trước đó, tin Đại úy hay.
– Vậy sao, cám ơn, cám ơn… tin tức sơ khởi thế nào, anh có thể cho chúng tôi biết được không?
– Cũng cái mộ đó, nhưng lần này 8 thằng bi Phanh thây. Chúng tôi mới được báo cáo nên chưa rõ lắm.
– Anh có biết 3 thằng nào đó không?
– Dạ, chưa biết gì hết. Tôi cũng sắp phải đi tới đó bây giờ E rằng có phiền phức nữa thôi.
– Được rồi… được rồi, nếu vậy tôi sẽ tới đó mời anh đi ăn sáng thôi.
– Dạ, dạ, cảm ơn Đại úy trước, tôi chờ Đại úy ở đó nhé.
– Dạ, dạ.
Đại úy Đức nhìn Song đang ngáp ngắn, ngáp dài cười:
– Thượng Sĩ Song đi ăn sáng không?
– Dạ, cám ơn Đại úy đi trước đi.
Rồi như chợtthấy gì khác lạ Song hỏi:
– Ủa, Đại úy mới ở nhà tới mà, không lẽ chưa ăn sáng?
– Đúng rồi, nhưng mà cái ông cảnh sát bữa nọ ở nghĩa địa Thị Nghè đó, mới gọi điện thoại lại mời tụi mình đi ăn sáng.
– Ăn ở đâu vậy Đại úy?
– Thì ở nghĩa địa Thị Nghè chứ đâu, bữa trước có một mạng, bữa nay 3 mạng.
Song muốn nhảy nhổm lên:
– Đại úy nói sao, lại án mạng ở cái nghĩa đia đó à?
– Không biết án mạng hay không, nhưng mà 3 thằng banh xác ở cái cổ mộ đó nữa.
– Bây giờ mình đi sao?
– Phải đi chứ, biết làm sao.
– Còn mục tiêu Môi Hồng?
– Tụi mình mang theo máy Motorola, nếu có gì khẩn cấp là dzọt liền.
– Vậy thì đi mau.
Song và Đại úy Đức vừa bước ra cửa, Đại Tá Chánh Sở tới óng ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, hai thằng tụi mày tính đi đâu đây?
Đại úy Đức lật đật nói:
– Có vụ án mạng ở nghĩa đia Thi Nghè.
Đại Tá Chánh Sở xua tay:
– Thôi, thôi… kệ nó, tụi Tư Pháp lo được mà. Hai đứa mày đi hết, ai trực vụ Môi Hồng đây?
– Thưa Đại Tá, vụ này quan trọng lắm, lần trước tôi có trình qua với Đại Tá rồĩ. Nó dính dáng tới bạn gái của ông Tướng.
– À, cái vụ đó hả? Thì xếp hồ sơ rồi mà?
– Dạ, nhưng hôm nay tái diễn. Không phải một thằng mà là 3 con chết chung một lỗ.
– OK, nếu vậy thì toa đi đi, nhưng về cho sớm.
-Đại úy Đức và Song vừa dợm bước đi thì Đại Tá Chánh Sở gọi giật lại:
– Có cần báo cho ông Tướng hay không?
Đại úy Đức chợt nhớ ra, lật đật vô gọi điện thoại liền, xong trở ra báo với Đại Tá Chánh Sở:
– Thưa Đại Tá, ông Tướng không có nhà, tôi báo cho sĩ quan trực thôi.
– Được rồi, toa đi đi, moa trực ở máy Motorola.
– Dạ… thưa Đại Tá tụi tôi đi.
– OK!
Song kêu anh Trung Sĩ nhiếp ảnh leo lên xe Jeep cùng với Đại úy Đức đi liền. Tới nơi, cảnh sát đã bao kín nghĩa địa. Đại úy Đức nói chuyện với cảnh sát, còn Song đi quan sát phạm trường. Chàng thấy thit xương văng tứ tung nhưng cũng nhận ra ngay nạn nhân là ngllời của bạn gái ông Tướng đưa vào gác nghĩa địa. Ngồi trên miệng hầm, cố quan sát gần hơn, chàng nhận ra mảnh lựu đạn ghim lỗ chỗ tứ phía. Bỗng trông thấy cái thai lựu đạn cắm vào vách hầm, Song chĩ cho Trung Sĩ nhiếp ảnh chụp, xong lấy khăn tay bọc thìa lựu đạn gói lại. Chàng thấy cái máy bơln nước lăn lóc bên những tấm ván ép. Song ước lượng và nhắm hướng một hồi đoạn đi ngược ra phía cổng, vừa đi vừa tìm một vật gì. Chẳng bao lâu chàng tìm thấy ngay chốt lựa đạn ném trên một ngôi mộ gần đó. Như vậy là đủ rồi, có một tên đứng đây, thẩy một trái M26 xuống huyệt, trong khi 3 tên kia đang đào xới Lòng vòng một hồi không thấy gì khác nữa, Song vô nhà tên gác nghĩa địa. Tại đây quần áo đổ tháo tứ tung, bàn ghế xô lệch lạc, như vậy là có người lục lại căn nhà này đêm qua. Chàng lấy đồ nghề lấy dấu tay ra tìm kiếm những nơi cần thiết trên tủ bàn. Bỗng Song chú ý thấy dấu giầy in khác lạ trên nền nhà, chàng cặm eụi đo, vẽ, kêu anh chàng nhiếp ảnh chụp hình những chi tiết cần thiết rồi ra ngoài. Song gặp ngay anh chàng cảnh sát bữa trước. Chàng hỏi ngay:
– Các ông có tìm thấy gì lạ không?
– Phạm trưừng quá rõ ràng, có người vô đây lục lọi, rồi ném một trái lựu đạn giết 3 tên kia. Chúng tôi cũng lấy dấu chân, tay của tên sát nhân rồi. Nhưng không
hiểu lý do gì đây thôi.
Song cười hì hì:
– Chắc cũng như lần trước thôi. Ba thằng này nhậu say ra đây đào mộ người ta, con ma ở dưới mồ cho một quả M26 đó mà.
– Tại sao sư huynh biết là M26?
Song móc túi lấy cái thìa lựu đạn gói trong khăn mùi soa cho viên cảnh sát coi:
– Ông anh coi nè.
– Ủa, sư huynh kiếm ở đâu ra vậy?
Song nói đùa:
– Thì mới móc ở trong túi ra mà.
– Thôi mà, đùa nhau chi vậy, chút nữa ra chợ ăn sáng đi.
Song cười ha hả:
– Xong ngay, xong ngay.
Viên cảnh sát trầm ngâm:
– Nếu hung thủ biết dùng lựu đạn, không lý dân nhà binh sao?
Song nhảy nhổm lên:
– Ấy ấy đừng có nói giỡn chơi nghe. Không lý cứ chỉ có nhà binh mới biết xài M26 sao?
– Thì ít nhất xuất xứ của trái lựu đạn M26 là của nhà binh rồi, phải không sư huynh?
– Ái dà, ông anh ghê lắm, thấy tôi nắm được cái thìa lựa đạn định bắt bí nhau sao?
Không giấu gì sư huynh, đàn em là cảnh sát nhưng gốc nhà binh biệt phái đó.
Song đứng thẳng người, hai chân đập vô nhau, chào đúng kiểu, vừa cười vừa nói:
– Kính ehào thượng cấp.
Viên cảnh sát cười hì hì:
– Ê ê đừng có giỡn chứ, ông anh đang mặc thường phục nhe.
Song ghé vô tai viên cảnh sát nói nhỏ:
– Có đường nào chạy qua đó chĩ đi, chút nữa tụi mình đi ăn sáng.
Cả hai nắm tay nhau cười ha hả:
– Tôi tên Hùng, xin được biết quí danh sư huynh đi.
– Dạ tôi tên Song, lính tráng thôi, không phải sĩ quan như ông anh đâu.
– Thôi mà, chúng mình là anh em đi.
– Xong rồi, có phải làm lễ ra mắt không?
– Nhất định là có rồi.
– Nếu vậy ông già hơn tôi nên làm sư huynh, còn tôi là tiểu đệ chịu không?
– Xong ngay.
Vậy sư huynh tính dẫn tiểu đệ đi nhà hàng nào ra mắt đây?
Viên cảnh sát cười khoái trá:
– Biết ngay, biết ngay… bất cứ nơi nào cũng được, còn hiền đệ tính ra mắt huynh bằng eách nào đây?
Song nháy một con mắt nói:
– Hẹn một tuần sau bắt hung thủ, cộng thêm một đồng lõa nữa giao nạp.
Hùng nhảy lên như con nít được mẹ cho quà. Anh ta không ngờ Song dám hứa như vậy:
– Thật không? Nếu vậy mười chầu Đại Tửu Lầu cũng chưa đáng.
Đại úy Đức cũng vừa bước tới, hỏi:
– Làm gì mà mười chầu Đại Tửu Lầu cũng chưa đáng, ông cảnh sát?
Hùng vui vẻ nói:
– Chú Song với tôi kết nghĩa anh em, tôi muốn ra mắt bằng một chầu Đại Tửu Lầu, còn chú Song lại hẹn tôi một tuần sau giao nạp hung thủ cộng thêm một tên
đồng lõa.
Đại úy Đức trợn mắt hỏi Song:
– Có hứa ẩu không đó “ông Thượng Sĩ Con” ? Tại sao biết có hai đứa?
Song cười hì hì, chỉ dấu chân khắp nhà:
– Đại úy không thấy có hai cỡ giầy hay sao? Hai đứa cùng đi giầy Bata, một số lớn, một số nhỏ, dấu bùn còn in rõ nhãn hiệu cả hai đôi giầy.
Tại sao anh biết giầy này là giầy hung thủ? Nhỡ giầy của tụi ở đây thì sao?
– Thứ nhất tôi để ý 3 đứa chết rồi, đều đi chân không, do đó những dấu chân không trong nhà này là của chúng nó. Giầy của chúng nó tôi còn thấy ở đây, tất
cả 3 đôi đều khác số với dấu giầy ở trong phòng này.
Đại úy Đức hỏi, giọng run rưn:
– Như vậy có nghĩa là 3 nạn nhân là người của mình.
Song đính chính liền:
– Không phải người của mình đâu nhé, tôi làm gì có biệt phái ai gác nghĩa địa bao giờ.
Đại úy Đức lắc đầu nguầy nguậy:
– Không phải, không phải… tôi định nói người của… của…
Song đỡ lời:
– Đúng rồi, người của bạn gái ông Tướng.
Hùng run lên, hỏi:
– Người của bạn gái ông Tướhg, sao chú biết?
– Bởi vì tôi đưa chúng vào đây làm, nhưng chỉ có hai tên thôi. Còn tên kia tôi không biết. Giấy tờ, lý lịch của tụi nó mất hết rồi, tôi đã lục trong túi quần của chúng treo trên móc áo, nhưng cả 3 cái bóp dều không có, trong tủ áo, ngăn kéo tủ cũng không thấy cái bóp đựng giấy tờ tiền bạc của chúng nó ở đâu. Như vậy eó thể nói, mấy thằng hung thủ lấy rồi.
Hùng trầm ngâm hỏi Song:
– Chú đưa tụi nó vô đây làm theo lời yêu cầu của bà Tướng?
Song mỉm cười:
– Đúng mà sai.
Hùng hơi nóng nảy:
– Thôi mà, đừng có giỡn nữa ông nội, đúng làm sao, mà sai làm sao?
– Ấy chưa gì đã thẩm vấn nhau rồi, đã bảo một tuần nữa nạp hung thủ mà, sao nôn qúa vậy?
Đại úy Đức chen vào:
– Vụ này quan trọng lắm, đừng nói chơi nghe Song, tại sao anh biết bà đó là bạn gái của ông Tướng mà không phải là Đại Tướng phu nhân?
Song cười ha hả:
– Bữa đó tôi cũng tưởng là Đại Tướng phu nhân nên rét bỏ mẹ. Sau này bà ấy bảo tôi đưa hai thằng cha cô hồn nằm nguài đó vào đây làm, tôi có ý hơi nghi nghi,
mới mời tụi nó đi nhậu. Thứ nhất là tính làm quen chỗ quy~n thế để định bụng nhờ cậy, thứ nhì mình giới thiệu tụi nó làm mà không biết ất giáp gì về tụi nó cũng kẹt, nên phải lấy lý lịch một cách khéo léo thôi. Chịu mất vài chục bao chúng nó ăn đó mà.