VN88 VN88

Cầm lên và để vào lồn em đi cưng

Song ngần ngừ:
– Khó lắm dì Ba à, nếu là pháp luật, có thể biện hộ và minh oan được, nhưng nhóm ngllời kia hành động ngoài pháp luật, mình ehỉ còn cách tự vệ thôi. Hơn nữa, thằng Tâm cho tới giờ này chỉ có gia đình mình biết nó bị oan. Còn với pháp luật thì quả nó vẫn còn bị nghi ngờ. Nó đang ở thế bi săn đuổi đó.
Bà Ba lại mếu máo:
– Bây giờ phải làm sao chú Song?
– Con nói thực với dì Ba, con với Nga đã như thế này rồi, xin dì cứ coi con như người nhà đi. Tạm ở đây ít ngày thủng thẳng tính, vì bất cứ ai trong gia đình này ló đầu ra là bị tụi kia chụp liền.
Bà Ba lo lắng:
– Chú Song à, con Nga mà có đáng gì. Chú muốn sao cũng được, nhưng mà tụi tui ở đây tốn kém lắm, chú lo sao được.
Song cười vui vẻ:
– Dì Ba ơi, như thế là con được vợ rồi phải không? Có thằng rể bất nhân nào để cha mẹ vợ chết đói đâu?
Bà Ba gượng cười, trong khi Nga đấm vào lưng Song thùm thụp:
– Anh này hỏi vợ ác ôn quá hà.
Bà Ba quay qua mắng yêu con gái:
– Cái thứ mày, chó chê mèo bỏ, đã đượe ehú Song thương còn làm bộ, tao cho chú ấy không eòn phải cám ơn nữa đó, mày có hiểu không?
Song vòng tay ôm ngang lưng Nga kéo nàng vào lòng:
– Đó em nghe má nói chưa?
Nga ngả ngay vào lòng Song, nét mặt sung sướng tột cùng.
Bà Ba nói:
– Chú Song à, mặc dù tui gả cho ehú con nhỏ này, nhưng chú cũng đừng ngại gì. Tui nói là tui nói, dù chú có vợ rồi hay mai sau này chú có lấy vợ nữa, thì chú
cũng vị tình tui đừng bỏ bê nó là tui vui rồi.
Song nói ngay:
– Dạ, má yên trí đi, con không lừa dốỉ má và em Nga đâu Con nói thực, dù cho má có buồn chứ số con ai cũng nói năm thê bảy thiếp đó, nhưng mà với Nga, con thề
nếu mai sau có hất hủi em thì chết không toàn thây.
Nga vội đưa tay bit miệng chàng lại:
– Anh này chỉ thề ẩu thôi. Em biết thân em lắm, em đâu còn con gái trinh tiết gì. Được anh thương là mãn nguyện rồi, đâu có dám đòi hỏi gì nữa đâu.
Thật không?
– Thiệt đó
Song giơ một ngón tay ra nói:
– Nếu vậy chúng mình ngoéo tay đi.
Nga cũng giơ một ngón tay ra móc vào tay Song. Nàng cười khúc khích quên eả chuyện đau buồn vừa xảy ra. Nét mặt bà Ba cũng tươi tỉnh hẳn lên, còn thàng Tâm hớn hở hơn ai hết. Nó không ngờ Song lại dễ dãi với Nga như vậy, nó tự nghĩ mình không chọn lầm một người đàn anh.

Mưa càng ngày càng lớn, những giọt mưa trắng xóa trải dều trên mặt nước, Song ôm vai Nga đứng dậy, nói với bà Ba:
– Thôi má đưa ba lên nhà trên nghỉ di, sáng mai mình bàn tính sau, chuyện dâu eòn có đó. Bây giờ như thế này cũng tạm yên rồi. Còn thằng Tâm nàm đây nghe radio chơi, anh có việc muốn bàn riêng với ehi em một chút rồi nói với em sau.
Bà Ba đỡ ông Ba lên nhà trên, Song nắm tay Nga kéo ra ngoài hàng hiên, mé con lạch. Nhìn ra ngoài đêm tối mịt mù, Song dìu Nga ngồi xuống sàn, dựa lưng vô vách ngăn căn phòng với lan can cất nhô ra ngoài con rạch.
Song hỏi vu vơ:
– Em có thích bóng tối không?
– Em không thíeh, nhưng cũng chẳng sợ nó.
Em có thấy cuộc đời anh tối như đêm ba mươi không?
Không, em nhìn anh như ánh hào quang của thần thánh, anh ehói lòa trong đêm tối.
Song cười thỏa mãn:
– Em họe được câu hát eải lương đó hồi nào vậy?
Nga cười khúc khích:
– Từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có dịp hát cho người biết nghe mà thôi.
– Em còn hát được bao nhiêu lâu nữa?
– Em sẽ hát hoài, hát hoài, nhưng ehỉ cho anh nghe
thôi.

Song kéo Nga sát vào mình, chàng hơi chồm lên một chút tìm làn nôi chín mọng của người yêu, Nga hôn lại thật say mê, nàng run lên và tim đập thật mạnh. Sấm nổ ầm ầm, thỉnh thoảng một tia chớp loé lên giữa trời, làm thành những đường lửa ngoằn ngoèo. Song nhìn rõ nét hân hoan trên mặt Nga. Chàng luồn tay qua áo nàng, Nga hơi co lại.

Đêm nay là đêm động phòng phải không em?
Nga nói trong hơi thở:
Anh muốn sao em eũng chiều anh.
– Em eó buồn không?
Tại sao? ‘
– Anh đến với em như một tên ăn cướp!
– Không phải đâu, anh hiện ra như một hiệp sĩ với cô gái quê nghèo hèn, từng mang nhiều mộng ước về anh.
– Lâu chưa?
– Ngay từ ngày đầu tiên thằng Tâm giới thiệu anh với má em.
– Hôm đó anh ăn bánh cuốn do em tráng.
Phải rồi và xuýt nữa em tưới nướe mắm vào mình anh.
Cả hai cùng cười khúc khích:
– Anh có biết không?
– Biết gì?
– Tối hôm đó, em bảo thằng Tâm giới thiệu anh cho em đi, anh có biết nó nói gì không?
– Nó nói gì?
– Nó bảo em đừng mơ mộng vô ích, hãy nghĩ phận mình và đừng với qưá cao, té đau đó.
– Em nghĩ sao?
Nó nói đúng và em chỉ dám mơ ước thôi.
– Bây giờ còn đúng không?
Vừa nói Song vừa kéo Nga nằm xuống, Nga nói thật nhỏ bên tai chàng:
– Mình đừng nói nữa nghe cưng.
Song mỉm cười trong bóng tốỉ, ôm ghì lấy người yêu…. Mặt trời nhô lên với muôn ngàn hào quang rực rỡ, không khí thật trong lành, qua một đêm mưa tầm tã, tất
cả bụi bặm vương vất trong không gian được lọc thật sạch. Song vươn vai ngồi dậy, ngáp một cái thật ngon lành. Chàng chợt nhìn thấy Nga đang ngồi ở bìa lan can thọc chân xuống nước, nàng ngồi mơ màng nhìn cảnh vật chung quanh. Thấy ehàng thức dậy, Ngu qưay mặt nhìn Song mlm cười:
– Hôm qua tụi mình ngử một giấc đã ghê. Từ nhỏ tới lớn em mới được ngủ ngoài trời như hôm qua. Nhất là ở nơi hoang vắng này, chỉ có trời, nước, cây cối, xa hẳn xã hội phiền phức làm mình càng thấy thoải mái.
Song cười:
– Còn anh thì ngủ bờ, ngủ bụi cả đời. Không biết bao giờ mới có đượe một gia đình thực sự.
– Thực sự thì anh thích bay nhảy chớ chẳng phải anh không xây đượe một tổ ấm.
– Không phải thế, mà là trời hành anh, bắt anh phải phục vụ đàn bà nên khó có ở yên là vậy.
Nga chạy lại ôm lấy cổ Song cười khúc khích:
– A… trời hành khôn quá há.
– Dĩ nhiên ông trời là khôn rồi.
– Cả hai cùng cười. Tâm ở trong nhà bước ra cười hùn:
– A, … mới sáng sớm mà bà con vui quá trời rồi.
Song quay lại nói với Tâm:
– Ừ, thằng nhóc này ra đây. Hôm qua chú mày có ngủ được không?
Dạ, anh Song, em ngủ tỉnh bơ.
– Vậy thì tết, mấy bữa nữa có chuyện cho chú mày làm rồi đó.
– Chuyện gì vậy anh Song?
– Em có muốn làm cảnh sát không?
– Làm cảnh sát… nhưng… nhưng mà em.
Không phải làm luôn dâu, làm cảnh sát một đêm thôi.
Tâm không hiểu, lặp lại lời Song:
Làm cảnh sát một đêm thôi sao?
– Phải, làm cảnh sát một đêm thôi, em có dám không.
– Anh bảo làm cái gì mà em không dám.
Vậy thì tốt. Để anh nói em nghe, thứ nhất cảnh sát thì phải bắt ăn trộm.
Tâm có vẻ khoái lắm, đáp ngay:
– Chắc ăn rồi, nghề của em mà.
Bởt tụi nó thì cũng có khi nó nổ vào đầu, chứ không để em yên đâu.

VN88

Viết một bình luận