VN88 VN88

Cầm lên và để vào lồn em đi cưng

Phim chiếu trên màn ảnh đang tới đoạn hỗn loạn của một cuộc chiến nẩy lửa giữa mọi da đỏ và đoàn xe ngựa. Tên bay, đạn réo, lửa bốc ngút trời, tiếng ngựa hí, người kêu làm Tám Hý càng nép sát vào Tâm hơn. Mỗi lần một mũi tên của mọi da đỏ cắm phập vào một người trong đoàn xe ngựa là nó lại muốn run lên. Cô đào chánh cố nạp đạp thực mau cho kép của cô ta đang núp dưới gầm một ehiếe xe. Một mũi tên lửa cắm vào xe, lửa phựt lên rồi lan ra. Không hiểu tại sao Tám Hý níu cứng lấy Tâm, dường như nó cảm thấy lửa đang cháy sát bên mình và Tâm là người đang dìu nó ra khỏi đám cháy đó. Đến lúc Tâm cúi xuống tìm đôi môi của Tám, nó mới sực tỉnh và thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay Tâm từ bao giờ. Nó không dám nhúc nhích và tự nhiên trống ngực đánh thình thlch. Nụ hôn đầu tiên trong đời làm Tám Hý sờ sợ và thích thú. Tám vẫn nàm im, nụ hôn của Tâm dường như dài vô tận. Bàn tay Tâm lần mò lên ngực áo làm Tám Hý hoảng hồn chụp tay Tâm lại. Đến lúc Tâm ngửng đầu lên, Tám Hý vội úp mặt vào vai nó, không dám qưay mặt ra coi phim nữa. Nước mắt Tám Hý trào ra, hình như ướt cả vsi áo Tâm, nó nghe Tâm thì thầm:
– Em khóc hả?

Tám Hý không trả lời, nó chỉ khẽ lắe đầu và ép sát vào Tâm. Tự nhiên nó có cái cảm giác làm nũng mẹ của thủa thiếu thời, êm đẹp và thơ mộng. Tám Hý cảm thấy một sự che chở và ấp ủ vô biên từ ngllời yêu. Tình yêu đến với Tám dễ dàng như vậy sao? Hai bàn tay Tám nắm chặt hai bàn tay Tâm không cho nhúc nhích. Tiếng nhạc phim bây giờ êm ái và diư dàng, hình như có tiếng nước chảy róc rách của một con suối và tiếng chim hót. Tám nhắm mắt lại lim đi trên vai Tâm thật lâu. Rồi Tâm lại hôn nó, những chiếc hôn nồng cháy nối tiếp nhau làm lòng Tám rạo rực, hay tay nó đã vươn lên ôm lấy cổ Tâm, mặc cho bàn tay nghich ngợm của người yêu luồn qua áo….
Tám Hý đoán cũng sắp vãn hát, nó bảo Tâm:
– Anh Tâm ơi, tụi mình về trướe đi, để đèn bật lên kỳ lắm đó.
Tâm chịu nguy:
– ừa, tụi mình về, còn đi ăn nữa, anh cũng đói bụng rồi.
Vừa nói Tâm vừa đứng dậy, dắt Tám ra eửa. Tám Hý lấy tay dụi mắt vì ánh đèn sáng choang bên ngoài:
– Trời tối thiệt rồi.
– Em đứng đây, anh ra lấy xe.
– Dạ.

Tâm đi rồi, Tám đứng nhìn lên chiếc bảng qưảng cáo trước rạp. Hình ảnh một ky mã đang ôm người yêu trong lòng, họ hôn nhau say đắm trên mình ngựa. Tự nhiên Tám quay di thật mau, hai má nóng bừng… Bên kia đường là trường học, giờ này học trò học lớp đêm đang ra về, Tám nghĩ tới thủơ học trò ngày nào thật ngây thơ, không biết yêu là gì mà lòng cảm thấy nao nao.

Gió đêm về mà trời vẫn nực nội, ngồi sau lưng Tâm trên xe Honda, Tám ôm ngang bụng Tâm một cách tự nhiên, bộ ngựe no tròn của tuổi con gái ép sát vào lưng người con trai không chút ngại ngùng.
– Mình di ăn gì nghe.
– Dạ.
– Em thích ăn gì?
– Cái gì cũng được.
– Nhưng thích cái gì nhứt?
– Bánh cuốn.
Tâm cười thích thú:
– Tại sao khéo quá vậy?
– Anh nói sao?
– Nhà anh bán bánh cuốn.
– Đừng có sạo.
– Anh nói thiệt, cách đây một tháng thôi.
Tám Hý cười khúc khích:
– Nếu vậy là dân trong nghề, anh phải biết bánh cuốn ở đâu ngon nhất.
Tâm vừa đinh nói thì Tám Hý la lên:
– Ê, khoan đã trừ bánh cuốn nhà anh đó nghe.
– Đúng rồi, hồi đó nhà anh bán bánh cuốn ở xóm lao động, làm sao ngon được. Anh biết một chỗ ngon nhất thiên hạ.
Tám Hý nuốt nước miếng:
– Được rồi, đưa em tới đó đi. Mà ở đâu vậy?
– Bánh cuốn Tây Hồ.
Bánh cuốn gì kỳ vậy?
– Cái gì kỳ?
– Bánh cuốn là bánh cuốn, chớ cái gì bánh cuốn Tây Hồ?
– À tại em chưa biết. Bánh cuốn Tây Hồ là sạp bánh cuốn của một bà bán tại dền thờ cụ Phan Chu Trinh trong chợ Đa Kao, mà cụ Phan Chu Trinh hiệu là Tây Hồ, nên bà con gọi là bánh cuốn Tây Hồ.
– Ngộ héng, nhưng bánh cuốn đó có gì đặc biệt mà có tên, có tuổi như vậy?
Tâm ra vẻ thành thạo:
– Đặc biệt chớ, bột bánh của bà này thiệt sánh nên bánh cuốn rất min, ít khi nào nhân bi lòi ra ngoài dù mình gắp bánh chấm vô nước mắm. Một đặc điểm khác nữa là nhân thit thái thành từng cục bằng nửa dốt ngón tay út chớ không bằm nhỏ như những bánh cuốn khác. Nước mắm thì khỏi chê, pha thiệt dều tay, không cho dấm mà vắt chanh quả đàng hoàng, mỗi một cái bàn có một hũ nước mắm lớn, khách muốn ăn bao nhiêu múc lấy nên không ai sợ thiếu nước mắm bao giờ. Anh khoái nhất húp mớ nước mắm còn lại sau khi ăn hết đa bánh. Đã lắm, sụp một cái, và hết những miếng thit rớt ra trong ehén, kể như một miếng ngon nhất của đa bánh, vậy mà vẫn còn thèm dù cho bụng no cứng.
– Anh nói hay quá, làm em chảy nước miếng.

Tới chợ Đa Kao, gần cầu sắt, Tâm quẹo xe vào một con đường nhỏ, hai bên là sạp chợ trống trơn không có ai, chỉ độ mươi thước là xe vô vòng rào sân của đền thờ cụ Phan Chu Trinh, sạp bánh cuốn ngay bên phải, bà con đậu xe bên trái. Những cái bàn nho nhỏ, thấp lè tè rải rác khắp sân. Nhìn cảnh bà con ngồi ăn bánh cuốn, Tám Hý thích thú:
– Ăn một đa bánh cuốn mà bà con mò tới tận cái hóc này thì kể cũng cầu kỳ lắm.
Tầm cười:
– Không cầu kỳ đâu, em cứ ăn đi rồi biết là ăn bánh cuốn ở đây rồi, không có chỗ nào mình thích ăn nữa.
– Coi bộ anh cũng là dân sành điệu quá.
– Không phải đâu, anh cũng mới biết vì anh Song mới đưa anh tới đây thôi.
– Ái chà, anh có ông anh rể lý tưởng nhĩ.
– Còn phải nói, ảnh là anh rể hay không là anh rể thì vẫn là sư phụ anh.
Tám Hý chọc:
– Có cúng tổ chưa đó?
Tâm hăng hái nói:
– Cúng chớ sao không, đâu có dễ được chú Tư thâu làm đệ tử dâu, họe trò thì đông, mà đệ tử thực thụ chẳng có bao nhiêu. Phải thiệt tình mà nói, không có anh Song thương anh cũng khó mà qua khỏi kỳ khảo hạch để được cúng tổ nhập môn.
– Anh nói giống tiểu thuyết kiếm hiệp quá.
– Cũng tương tợ như vậy thôi, những người trong môn phái thương yêu nhau eòn hơn anh em. Anh Song được coi như đại ca trong võ đường, ảnh lo cho mọi người như trong nhà. Cái này anh nói thiệt với em, gia đình anh coi anh Song là chồng chi Nga, anh Song cũng thương chĩ lắm, nhưng không ai dám nói tới cưới xin gì. Mọi người coi sự có mặt của ảnh trong gia đình là một vinh dự rồi.
Tám Hý bất mãn:
– Tại sao ảnh không cưới xin đàng hoàng, có phải đẹp không?
Chính chi Nga cũng không muốn vậy. Chĩ có một đời chồng là lính rồi, nhà tụi anh nghèo, nhà chồng chị Nga còn nghèo hơn. Anh Song là trai ehưa vợ, lại eó đia
vi và gia thế lớn, chị Nga là quả phụ làm sao dám sánh với anh Song đượe. Hơn nữa, gia đình anh chiu ơn ảnh nhiều lắm. Được như vậy là tốt rồi, không ai dám đòi hỏi gì nữa.
– Nhưng em vẫn thấy không ổn.
– Phải rồi, anh cũng có cái mặc cảm đó.
– Vậy anh có nói với ảnh không?
– Có nhưng anh nói với danh nghĩa học trò. Chỉ dám nói me mé thôi, vì sợ chi Nga chửi.
– Còn anh Song nói sao?
– Ảnh tế nhị lắm. Nói là đám cưới là một điều ảnh hàng mơ ước. Nhưng phải eó thời gian để sửa soạn tinh thần cho ehi Nga đã, nếu không sẽ đổ vỡ.
– Anh có tin vậy không?
– Tin chớ, ảnh nói có lý. Vì anh nhớ có một lần, anh nói tới vụ đám eưới, đó là nói me mé thôi, vậy mà chị Nga nồi khùng lên, thấy mà ghê. Mai mết này, anh cưới
em về rồi, đừng bao giờ nói vụ eưới hỏi với chi Nga nghe.
– Dạ, không lẽ ehi Nga chỉ muốn có một lần cưới hỏi thôi sao?
– Không phải vậy đâu, lần trướe tự ý chĩ theo chồng, không có cưới xin gì hết. Cả nhà phản đốỉ, chĩ bảo ai còn nói tới nghi lễ đó, chỉ tự tử liền.
Tám Hý la nho nhỏ một tiếng ngạc nhiên:
– Tại sao vậy? óng chồng trước của chĩ không chịu cưới vì nghèo quá à?
– Anh nghĩ như vậy và hình như anh ấy có cái gì trục trặc thì phải. Cái số của chị Nga thôi.
Tám Hý hiểu ngay, nàng không hỏi thêm nữa. Cái thời buổi trai thiếu gái thừa này, con gái theo trai là thường, đàn ông năm thê, bảy thiếp có gì là lạ. Khổ một nỗi, pháp luật không cho phép, nhưng tục lệ cổ truyền lại hầu như chấp nhận vụ đa thê. Do đó mới có nhiều thiệt thòi cho phụ nữ trong buổi giao thời này. Nhất là những con gái nhà nghèo lại eàng thiệt thòi hơn nữa. Bánh cuốn thật ngon, Tám Hý chưa bao giờ được ăn một đa bánh cuốn tuyệt hảo như thế này. Hèn gì thiên hạ kéo nhau tới đây đông như thế. Không biết cụ Phan Chu Trinh có hiết nơi đây, danh hiệu của cụ được nhiều người nhắc nhở vì hương vl của một sạp bánh cuốn nương náu sau dền thờ cụ?

Lúc Tâm chở Tám Hý về tới bờ sông thì cũng sắp đến giờ giới nghiêm. Hai đứa còn quyến luyến nhau chưa muốn về. Ngồi trên ghế đá công viên ngay eột cờ Thủ Ngữ, nhìn xuống dòng sông Sàigòn, Tám Hý thấy mến nơi này lạ lùng. Cái ngày hai chị em Nga xuất hiện, tới lúc Tâm rụt rè đến làm quen với nó và ngày hôm nay, lúc trao nụ hôn đầu tiên, tất cả như vừa chợt tới, những hình ảnh ấy chồng lên nhau, gom tụ lại, rồi in vào óc Tám, giờ dây lại tỏa xuống dòng sông, hiện rõ trước mắt nó. Tám Hý nhìn sang bên eạnh, thấy Tâm cũng trầm tư nhìn xuống dòng nước.
– Anh nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Tâm quay lại mỉm cười:
– Tự nhiên anh thấy hình ảnh em tỏa ra từ mật nước như ánh hào quang.
Tám Hý cười khúc khích:
– Anh mơ mộng quá trời.
Vừa nói xong thì có một người đàn ông trung niên đến bên Tám Hý. Tâm ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện bằng tiếng Tầu nên chắng hiểu gì. Một lúe sau Tám Hý bảo Tâm:
– Thôi, tụi mình về đi. Ông này là khách quen của em, muốn em đưa ông ta về phao đó.
Tâm đứng dậy:
– Em ra kéo ghe vô bến đi, để anh dẫn xe Honda xuống luôn.

VN88

Viết một bình luận