Đinh vừa tính hỏi thêm thì Chế Mạc Triết lại ho lên sù sụ và ọc ra một bụm máu thực lớn. Lần này máu chảy dài xuống áo ông đỏ lòm.
Ông ta bắt đầu run rẩy và có vẻ đuối sức lắm rồi. Đinh nói thực mau:
– Tại sao cụ ra nông nỗi này?
Chế Mac Triết thều thào:
– Cũng tại thằng Sô, nó không nên chỉ bắt con ma dâm nữ. Không bắt thì thôi, nếu bắt thì phải bắt cả hai. Tới khi lỡ chuyện biết mình không đủ công lực, tính đẩy qua cho cậu cũng không xong. Bởi vậy trước khi chết, y có cho tôi hay bằng mọi giá phải bắt được con ma đực này.
Nói tới đây, Chế Mạc Triết lại ho lên sặc sụa. Xong, ông ta lại thều thào nói tiếp, hình như cố nói thực mau cho hết câu chuyện.
– Thằng Sô biết rằng bây gíờ chỉ có tôi mới may ra có thể chếngự được con ma đực kia. Nhưng quả thực là ý trời. Tôi tới đây cũng chẳng làm nên trò trống gì mà còn mang hại vào thân nữa.
– Như vậy là con ma đực đó lại một lần nữa thoát thân rồi hay sao.
– Đúng, quả là ý trời. Chính tôi cũng không ngờ được chuyện này lại xảy ra như vậy.
– Còn Vinh và cô bạn gái của anh ta bây giờ ở đâu?
– Vinh chết rồi, cũng vì cố bảo vệ hai đứa nó mà tôi phải vong mạng. Nhưng cuối cùng thì cũng chỉ cứu được cô gái. Còn con ma đực kia lại tuột khỏi tay tôi.
– Nếu vậy con ma này dữ dằn quá đi. Không biết nó sẽ còn giết hại bao nhiêu người nữa.
Chế Mạc Triết lại ho lên một hồi. Máu ọc ra miệng ông ta có vòi. Nhưng ông cố nói:
– Cậu Đinh à, cậu tới đây kịp thời. Coi như cậu có duyên với tôi, nên lời của tôi nói cậu phải nhớ cho kỹ.
Đinh hấp tấp nói:
– Dạ… dạ, thưa cụ cứ chỉ bảo.
Chế Mạc Triết có vẻ hài lòng, cố nói:
– Tuy cậu nghiên cứu linh hồn học, nhưng kinh nghiệm đấu với hồn ma vẫn còn nonlắm. Cho nên đừng chọc tức con ma đực kia, hãy lấy chiếc hộp bằng bạc tôi đựng trong thùng xe kia gặp thầy San và dẫn cô Trang tới ông ta bảo là tôi nhờ ông ta tiếp… tiếp dùm một tay mới… được.
Nói tới đây Chế Mạc Triết nấc lên một tiếng rồi tắc thở thân hình buông ngã xuống nền đất lạnh.
Đinh không ngờ rồi cuối cùng cũng phải trở lại với sư phụ Thảo. Lời trăn trối của Chế Mạc Triết càng làm choĐinh thán phục người thầy bùa vui tính đó. Chàng đã lấy chiếc hộp bằng bạc trong xe của Chế Mạc Triết và dẫn Trang lại nhà thầy San ngay trưa hôm đó. Chàng nhớ lại lời thầy San nói như đùa chơi.
– Cái số của anh đào hoa nên còn phải lận đận lắm. Tôi muốn biết rõ tung tích cặp ma nam nữ này nên mới bảo anh đi kiếm tên Vinh. Bây giờ y lại chết rồi. Theo lời Chế Mạc Triết chỉ còn mấy cô gái giang hồ trong xóm tên Vinh biết về vụ này, nên anh cũng chỉ còn nước tới gặp các cô nàng này mà thôi. Tôi có muốn giúp anh thì cũng chỉ thông cảm cho cái số đào hoa của anh mà che mắt con bé học trò bướng bỉnh của tôi là cùng.
Đinh không hiểu thầy San có biết gì về đêm chàng ngủ lại nhà Ngần và Huệ không. Nhưng theo cái lối nói chuyện của ông, chàng có linh cảm khó cớ thể qua mặt ông ta về vụ này. Tuy nhiên, dù muốn hay không, chàng cũng phải gặp Ngân ít nhất một lần nữa. Câu chuyện Vinh giết cặp nam nữ đó và thân thếcủa họ bây giờ có thể Ngân đã hiểu rõ.
*
* *
Buổi trưa hôm nay trời nắng chang chang. Hơi nóng tỏa đầy con hẻm nghèo nàn trong khu Khánh Hội này dữ dội. Đã có chủ tâm phải ngủ lại nhà Ngân nên Đinh thuê xe taxi tới đó. Chàng lững thững đi thẳng vô nhà nàng. Bước qua cây cầu gỗ ọp ẹp, tự nhiên Đinh thấy hồi hộp lạ thường. Không biết nàng có nhà không. Khi chạm vào cánh cửa biết là không có khoá. Đinh lên tiếng gọi hai ba lần không thấy ai trả lời. Chàng nhớ lại lời Ngân nói khi đi vắng thì cửa chỉ khép hờ chứ không có khoá. Chàng đứng chờ một lúc thấy không có ai về nên lững thững đi trở ra. Hy vọng có thể tìm gặp Ngân hay Huệ đang rước khách ngoài đầu hẻm hoặc trong mấy quán cà phê.
Chàng đã đi lên đi xuống mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng cả Ngân lẫn Huệ đâu. Đinh thấy hơi mỏi chân nên vô quán cà phê bữa trước gặp Ngân ngồi uống nước. Chàng cũng có hy vọng may ra Ngân ghé ngang qua đây. Anh chàng phổ ky hình như nhận ra chàng là ai nên cười hì hì kiểu hiểu biết sự có mặt của chàng ở đây là gì. Y nham nhở hỏi:
– Anh Hai ăn cái gì, hay là uống cà phê sữa nhe.
Đinh cũng mỉm cười, nói:
– Cho tôi tô hủ tiếu mì đi, cà phê sữa nữa càng tốt.
– Dạ… dạ có ngay.
Sau khi Đinh ăn hết tô hủ tiếu mì, chàng bắt đầu nhâm nhi ly cà phê sữa thì chợt thấy Ngân đi ngang với một người đàn ông lạ. Chẳng phải nói, Đinh cũng biết ngay là Ngânđã tìmđượckháchvề ngủ đêmnay. Chàng nhìn theo nàng cho tới khi khuất hẳn vô khúc quẹo trong xóm. Bỗng có tiếng nói ngay bên cạnh:
– Anh Hai muốn kiếm em út hả, thiếu gì. Đâu có phải chỉ có con nhỏ đó trong xóm này.
Đinh quay lại đã thấy tên phổ ky đứng cạnh chàng từ hồi nào. Có lẽ y nhớ hôm chàng bao Ngân uống cà phê và về ngủ với nàng nên hôm nay thấy chàng nhìn theo Ngân đi với người khác mới nói với chàng như có ý mách nước. Đinh mỉm cười, hỏi:
– Bộ chú biết nhiều mấy cô đó lắm hả?
Anh phổ ky cười hì hì.
– Trong xóm này, có đứa nào không tới đây ăn hủ tiếu của tôi chứ. Con nhỏ đó mà ăn nhằm gì, còn nhiều đứa trẻ đẹp gấp mấy lần tụi đó nữa. Anh Hai có muốn
không, tôi bảo xấp nhỏ kêu dùm ngay.
Biết là y hiểu lầm mục đích chàng tới đây, nhưng Đinh cũng cười cười nói:
– Tôi khoái con nhỏ đó vì nó kể cho tôi nghe câu chuyện thầy Sô gì gì đó, rùng rợn mà vui lắm.
Anh phổ Ky cười ha hả, nói:
– Tưởng chuyện gì, chuyện thầy Sô bắt ma phải không, ai mà không biết. Chắc anh Hai ở xa tới chứ gì. Để tôi gọi con nhỏ Lệ đi với anh Hai cho coi. Nó còn biết nhiều chuyện bí mật ghê gớm của thầy Sô hơn nữa kìa.
Rồi như muốn cho Đinh tin mình là người sành sỏi, y nói tiếp:
– Anh Hai đâu có biết, con Lệ vì biết nhiều về thầy Sô quá mà phải trốn về quê. Tới bây giờ nghe tin ông ấy chết rồi mới dám mò lên làm ăn đó. Con Ngân mà biết cái gì.
Đinh chợt nhớ lại câu chuyện của Ngân về vụ thầy Sô mướn nàng và Lệ luyện ma Hời ở Đống òng Cộ. Tự nhiên chàng có ý định muốn nghe thêm về vụ này.
– Thiệt vậy sao, chú kêu dùm tôi cô đó đi nhe.
Nói xong không để cho y trả lời, chàng dúi vô tay anh ta xấp giấy bạc, rồi nói tiếp:
– Chú tính tiền cà phê hủ tiếu đi, khỏi thối.
Anh phổ ky cầm tiền, cười hềnh hệch chạy vội vô trong thì thào gì với một đứa nhỏ đứng đó, và chỉ vài phút sau, thằng nhỏ dẫn một cô gái tới bàn Đinh. Cô ta nhìn chàng mỉm cười, Đinh hiểu ý nói ngay:
– Em uống cà phê nhé.
Dạ, anh Hai kêu cho em ly cà phê sữa hột gà đi.
Đinh chưa kịp quay qua, anh phổ ky đã la lớn:
– Một ly cà phê sữa hột gà, có ngay, có ngay…
Đinh hỏi:
– Em tên Lệ à?
– Dạ.
– Em biết cô Ngân không?
Lệ nhìn Đinh như dò hỏi.
– Biết, mà có chi không anh Hai.
– Hôm trước, cô Ngân nói chuyện thầy Sô cho anh nghe. Có nhắc tới tên em.
Lệ cười khúc khích, nhìn Đinh nói:
– Con hà bá, chuyện ấy mà cũng nói ra nữa. Nó làm em sợ hết hồn, phải trốn về quê, tưởng phải ở dưới đó làm ruộng luôn rồi chứ.
Đinh làm bộ nói:
– Bộ có chuyện ấy nữa hay sao vậy em. Làm gì mà dữ vậy?
Lệ vô tình nói:
– Chắc anh ở chỗ khác nên không biết. Ở vùng này ai không biết tiếng thầy Sô cơ chứ. Không cần nói tới vụ bùa ngải của ông ta, chỉ cần ông ấy có một người em như đại ca Vinh thôi cũng đủ cho người ta nói tới tên ông ta là sợ rồi.
Đinh nói lảng qua chuyện khác, chàng không muốn Lệ nới nhiều về vụ đó tại đây.
– Thì họ cũng là người thôi. Làm ba cái vụ đó có ai chết bao giờ đâu.
Chàng không ngờ Lệ lại cười khúc khích, nói:
– Anh đâu có biết hôm đó thầy Sô trói em lại, hành hạ em tới ba ngày ba đêm ở trong cái hang ấy, chết lên chết xuống chứ có đùa đâu.
Đinh cũng cười hì hì, cố khơi chuyện:
– Ông ta già như vậy rồi mà còn làm nên trò trống gì cơ chứ. Với lại Ngân cũng nói với anh hai đứa tụi em đi chung với nhau mà.
– Hai đứa hay mười đứa thì cũng vậy thôi. Bộ con Ngân không nói với anh sao. Ông ta dùng ngải thoa vô đó làm nó cứng lên như khúc gỗ mấy ngày liền. Con Ngân còn đỡ, nó to con mà la nghề cũng lâu rồi. Còn em mới mười sáu, lên đây chưa đầy một năm, đụng ba cái vụ đó Bà hú!
Đinh làm bộ hù Lệ:
– Anh cũng có ngải và còn khoẻ gấp mười thầy Sô tối nay em phải coi chừng.
Lệ phát lên cười ha hả:
– Em chấp hai người như anh, có cả bùa nữa chứ nói gì tới ngải thôi mà làm em sợ nổi.
– Có thật không đó?
Lệ đưa ngón tay ra móc ngoéo thực trẻ con.
– Cá đi
– Cá thế nào? . . .
– Anh làm em sợ, chơi khỏi trả tiền.
Đinh cười hề hề.
– Nhưng nếu anh thua thì sao?
Lệ nói thực nhanh:
– Chỉ cần sáng ra bao em ăn hủ tiếu là được rồi.
– Xong rồi, bây giờ em muốn đi đâu?
– Anh muốn đưa em đi đâu cũng được, nhưng mà sáng mai phải đưa về đây, và trả tiền trước cho má nuôi em đã.