VN88 VN88

Anh ơi! Đừng để ai hiếp em nhé anh

Hoa nhìn ra giòng sông về hướng nhà thầy Sô. Nàng nong đợi bóng dáng con thuyền tam bảng mà thầy Sô đã mượn để trở về nhà ngày hôm qua.
– Em ra đây đón thầy Sô à?
Hoa giật mình quay lại vì câu hôi của chị Hai sát ngay bên tai, nàng bẽn lẽn nhìn chị, trả lời:
– Dạ, ổng nói thế nào sáng nay cũng tới thăm tụi mình phải không chị?
Hai gật đầu.
– Chị cũng mong như vậy.
Hoa léln lỉnh nhìn chị, hỏi:
– Chị còn mong cái gì nữa ấy chứ?
Hai hiểu ý em, phát mạnh tay vô mông nàng, gắt nho nhỏ:
– Con quỉ cái, còn mày có vừa gì đâu mà nói cái ấy chứ.
Hoa nắm lấy tay chị cười nhợt nhã.
– Chị có thấy kỳ cục không, tự nhiên tụi mình có vẻ văn minh quá phải không?
– Văn minh là như vậy hả, mày học được ở đâu vậy?
Hoa ôm lấy chị, thì thầm:
– Em chỉ bắt chước chị thôi mà.
Hai đập vô lưng em bồm bộp, la:
– Cái con nỡm này có buông tao ra không, đồ khỉ.
Người ta thấy cười cho thối mũi bây giờ kìa.
Hoa lại nhợt nhã:
– ở đây đồng không mông quạnh, có ai đâu mà thấy Bữa tối hôm đó không nói làm gì, vì trời tối thui. Chứ lúc mặt trời lên cao rồi mà chị có sợ ai nhìn thấy đâu.

Hai biết em mình nói nhây, nàng luồn hai tay thọc vô nách Hoa làm cô nàng cười ré lên, thu mình lại. Được nước, Hai làm tới, nàng biết em mình có tánh sợ nhột, nên mỗi lần có chuyện là nàng lại dở cái sách ấy ra là Hoa phải đầu hàng vô điều kiện ngay.
– Mày còn nói cái giọng đó hay thôi. .
– Hí.. hí… thôi không nói nữa đâu.
– Được rồi, tao tin mày. Nếu còn dở cái giọng đó nữa ra, tao thọc lét cho mày chết luôn.
Nói xong, Hai buông emta. Hoa hơi lùi lại mộtchút, vẫn cười hí hí, mặt mũi đỏ gay.
– Chị này ác quá à, bộ em nói cái gì không có sao?
Hai dơ một ngón tay lên, làm bộ như muốn thọc vô nách Hoa.
– Đó đó nó mới nói đó đã quên ngay rồi phải không.
Hoa lùi hẳn lại, la lên.
– Không có nói nữa đâu nhe:
Hai cười, nói:
– Được rồi, mày biết điều như vậy là hay.
Chị Hai à.
– Cái gì..
Hoa nói nho lại:
– Thú thực với chị, không hiểu sao em thấy lo lo thế nào ấy không biết.
– Lo vụ gì chứ?
– Còn vụ gì nữa mà chị hỏi. Thầy Sô hứa giúp tụi mình. Nhưng mà chị thử nghĩ coi. Tại sao ông ta tự nhiên lại tốt với chúng mình như vậy. Từ trước tới giờ, chúng mình có phải là đệ tử hay bà con ruột thịt gì với ông ấy đâu.
Hai tư lự.
– Tao cũng nghĩnhưmày, nhưng mày biết đó. Đàn ông nào cũng là đàn ông. Nhất là một người như thầy Sô Vừa già, vừa xấu, lại chẳng giầu sang gì. Thử hỏi tự nhiên ôm được cả tao lẫn mày có phải là lý do cho ông ta bám lấy tụi mình hay không?
– Em cũng nghĩ chỉ có thế thôi. Ngoài ra làm gì còn lý do nào khác nữa, phải không chị? Giữa chỗ chị em mình với nhau. ở đây lại không có ai. Tao hỏi thực mày. Lúc ấy mày có thấy khó chịu hay bực bội gì không?
Hoa cười hơi bẽn lẽ, nói:
– Chị thì sao?
Hai mỉm cười:
– Không biết mày nghĩ như thế nào. Còn tao, lúc đầu biết ông ta đang gỡ gạc, mà mình lại ở cái thế không thế nào từ chối được nên đành để yên. Nhưng… Thấy Hai bỏ dở câu nói, Hoa hỏi ngay:
– Nhưng sao?
Hai nhìn ra mé sông, nói nhỏ lại:
– Nhưng thực không ngờ, chỉ vài phút sau, tự nhiên tao thấy thương ông ta một cách kỳ cục. Ngay cả những lần ăn nằm với thằng Minh cũng chưa bao giờ tao có
những cảm giác ấy.

Hoa tới sát bên chị, từ phía sau, vòng tay ôm lấy bụng Hai thì thầm:
– Sao kỳ lạ, hình như chị em mình cùng có chung một cảm nghĩ, một hành động. Nói ra chị đừng giận em. Hồi lấy anh Minh cũng thế, mà bây giờ cũng vậy.
Không lý hai đứa mình trời luôn bắt gắn bó chung một mối tình hay sao?
Hai hơi quay lại, hỏi:
– Bộ mày cũng nghĩ như tao hả?
Hoa gật nhẹ đầu, nói:
– Em cũng có ý nghĩ y như chị. Lúc đầu hình như chịu đựng. Sau đó có lẽ là hiến dâng thực sự. Trong sự dâng hiến này, nói ra thì mắc cỡ, thực sự chính em cảm
thấy thèm khát được người ta ve vuốt, ân ái như vậy từ lâu mà không dám nói ra. Bởi vậy em mới nóng lòng ra đây trông ngóng ông ta.
– Mày có nghĩ ông ta sẽ trở lại không?
– Chắc chắn ông ta sẽ trở lại rồi, vì còn phải trả chiếc ghe cho tụi mình chứ. Hơn nữa, ông ấy cũng phải cho hai đứa mình hay cái xác của anh Minh ra sao rồi.
– Ừ mày nói có lý. Nhưng không hiểu sao bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi ông ấy đâu.
– Theo em nghĩ, có lẽ ông ta còn phải đi tìm cái xác ấy Không biết con quỉ cái kia có tha đi đâu không. Lúc ấy thấy nó xuất hiện bất ngờ, cười lên the thé làm em sợ đái cả ra quần mà không hay. Tao cũng có hơn gì mày. Nhất là lúc trở lại, khi rọi đèn pin ngay vô mình nó làm tao tá hỏa. Bật ngược trở lại sỉu đí ngay. Trời Phậtthương. Lúc ấy chúng mình ré lên làm thầy Sô ở trong nhà chạy tới, nếu không có lẽ cả tao lẫn mày đều toi mạng với con ma ấy rồi.
Bỗng Hoa chỉ ra mé sông reo lên mừng rỡ.
– Chị Hai coi kìa, có phải thầy Sô đang chèo ghe kia không?
Hai cũng reo lên sung sướng.
– Đúng là ông ấy rồi chứ còn ai vào đó nữa.
Hoa tinh nghịch luồn cả hai tay vô mình chị, rà lên trên bộ ngực căng tròn, nói:
– Coi nè, chưa gì đã cương lên rồi.
Hai nắm lấy tay Hoa hất ra, ré lên:
– Đồ quỉ nè, có buông tao ra không.
Hoa cười như nắc nê, làm tới. Nàng định thọc cả hai tay xuống dưới. Ai ngờ tay nàng vừa rà tới bụng đã làm Hai nhảy nhổm lên giận dữ, xô nàng té lăn cù xuống đất. Chưa bao giờ Hoa thấy chị nàng nổi điên lên một cách bất ngờ như vậy. Hoa ngơ ngác, nhìn chị khó hiểu. Trong khi đó Hai cắm đầu chạy như bay về nhà. Hoa cố gọi nhưng chị nàng đã khuất rạng sau bãi mía. Nàng định đuổi theo thì chiếc ghe thầy Sô cũng đã gần tới bờ. Cực chẳng đã nàng phải ở lại đón thầy Sô định bụng sẽ tìm chị xin lỗi và hỏi cho ra nhẽ tại sao Hai lại giận dữ như vậy.

Hoa nghĩ, dù cho nàng nó mò mẫm tới chỗ kín đáo nhất của Hai cũng có sao đâu. Tối qua cả hai đứa chả trần trụi nằm kếbên nhau làm tình với thầy Sô đó hay sao. Nhất là ngay lúc đầu, thầy Sô còn đè Hai nằm ngửa trên bụng nàng. Khi Hai rên rỉ đã chẳng nấm cứng lấy mình nàng là gì, có cái gì xảy ra đâu. Không hiểu sao tự nhiên chỉ có thế mà chị nàng nổi điên lên được kể cũng lạ.
– Em nghĩ cái gì mà thừ người ra vậy?
Thầy Sô đã cột ghe và tới bên Hoa. Nàng cố giữ vẻ tự nhiên mỉm cười trả lời:
– Dạ, con có gì đâu. Sao thầy tới trễ quá vậy?
– Ờ hôm qua về tới nhà mệt quá, ngủ một giấc không còn biết trời trăng là :gì nữa. Sáng nay dậy lại cố đi tìm xác chồng em mất cả buổi nên giờ này mới qua đây được.
– Thầy tìm được xác anh ấy rồi à?
Thầy Sô lắc đầu.
– Chưa, nhưng đã thấy dấu tích. Có lẽ nó lôi qua tuốt bên khu rừng Vĩnh Hội cũng không chừng:
Hoa lo lắng hỏi:
– Bộ thầy chưa tới đó à?
– Ta cũng định đi, nhưng sợ về trễ, các em mong, nên phải lật đật qua đây ngay. Bề gì thì mình cũng tìm thấy hướng của nó rồi.
– Vậy bao giờ thầy mới tính đi nữa?
– À chắc sáng sớm mai đi cho chắc ăn, vì thế nào cũng phải đi xa lắm. Nếu đi trễ trời tối làm ăn gì được trong khu rừng rậm rạp ấy.
– Thầy có sợ để lâu nhỡ có ai thấy xác anh ấy không thầy?
Thầy Sô lắc đầu, nói:
– Em cứ yên tâm, khu rừng đó cả đời không ai bước chân tới bao giờ. ớ đó toàn vũng lầy, dừa nước với cây bần thôi mà. ”
Nghe thầy Sô nói, Hoa hơi yên tâm. Cả hai đi dọc theo bãi mía trở về nhà. Vừa qua khúc quanh, thầy Sô đi sát hẳn vào bên Hoa. Nơi đây con đường vòng vô phía trong khuấthẳn tầmmắtmọi người. Thầy Sô vòng tay ôm lấy Hoa kéo nàng sát vô mình ông. Hoa biết ông muốn gì. Nàng ép sát người lại. Thầy Sô mỉm cười thích thú, cúi hẳn xuống hôn lên miệng Hoa. Miệng ông ngọt lịm nhưcó ngậm đường. Hoa le lưỡi liếm hẳn vồ trong, trong khi tay thầy Sô rà xuống dưới. Hoa hơi
cong người lên, thì thầm:
– Thầy ơi, ở đây dễ bị người ta nhìn thấy.
Thầy Sô ngước lên, nói nho nhỏ:
– Hay là chúng mình chui vô bãi mía này nhe.
Hoa gật đầu thực dễ dãi. Hồi chưa lấy Minh, nàng đã nhiều lần lén lút cùng chàng dẫn nhau lẩn vô bãi mía này cả buổi cũng không ai biết. Bởi vậy hơn ai hết, Hoa thấy dù cho có ngủ cả ngày với thầy Sô trong bãi mía này cũng chẳng ai hay.

VN88

Viết một bình luận