VN88 VN88

Anh ơi! Đừng để ai hiếp em nhé anh

Chiều nay chàng lại lân la tới đây. Đinh tự nghĩ, nhất định chàng không thể bỏ cuộc, phải tìmbằng được tung tích của tên Vinh mới thôi. Ngồi trong quán cà phê giữa một ngã ba đường trong hém. Đinh nhâm nhi ly cà phê sữa nhìn người dân trong xóm qua lại. Bỗng chàng nghĩ ra một phương cách mới. Tại sao không mướn một căn nhà ở luôn trong xóm này để truy tìm Vinh có phải là tiện hơn là đi đi về về không. Ý nghĩ đó làm chàng thích thú mỉm cười sung sướng.

Ngoài trời bỗng đổ mưa ào ạt. Mùa này thời tiết vẫn vậy. Lâu lâu mưa bất tử làm mọi người không biết đường đâu mà chạy, có kẻ ướt hết mới tìm được chỗ trú mưa. Trong quán cà phê đã đông nghẹt những người; không phải khách hàng mà toàn là kẻ trú mưa. Một cô gái ngồi xuống ghế bên cạnh Đinh, mỉm cười, nói:
– Anh cho em ngồi ké đây nhe, mưa gió kỳ cục quá không còn làm ăn gì được nữa?
Thấy cô gái ngồi xuống ghế, anh phổ ky chạy lại hỏi ngay:
– Cô inuốn uống cái gì?
Cô gái hơi lúng túng, chưa kịp nói gì, Đinh đã đỡ lời:
– Cô uống cà phê sữa cho ấm bụng nhé.
Cô gái mừng rỡ, gật đầu lia lịa. Người phổ ky vừa quay đi, cô ta co một chân lên ghế, nhìn Đinh cười thực tươi:
– Em cám ơn anh, thú thực với anh từ sáng tới giờ không có một mống khách nào, trong túi không còn một đồng teng. Cái thằng cô hồn này còn lạ gì mặt em nữa mà làm bộ hỏi để đuổi người ta ra ngoài cho mưa ướt hết hay sao, thật rõ ghét.
Đinh cười.
– Thì người ta làm ăn mà cô. Bộ cô ở ngay trong hẻm này à?
– Dạ, em ở gần cuối đường hẻm lặng. Phía ngoài này mướn nhâ mắc lắm. Hơn nữa, người đi lại nườm nượp cũng khó tiếp khách.
– Cô ở đây lâu chưa?
– Cũng gần một năm rồi anh, hình như anh không phải là người trong xóm hả?
– Không, tôi ở xa. Tới đây kiếm một người bạn thôi.

Lúc ấy anh phổ ky đã đưa ly cà phê sửa tới trước mặt cô gái. Cô ta liếc xéo anh ta một cái thực dài rồi quay phắt đi, có lẽ họ đã biết nhau từ lâu. Cô gái đợi cho anh ta đi khỏi, quay lại cười với Đinh thực tươi, nói:
– Cái mặt thằng cha này dễ ghét ghê vậy đó.
Rồi không để chàng nói, cô ta tiếp lời ngay:
– À anh tới đây kiếm ai vậy. Hình như em thấy anh tới đây nhiều lần rồi thì phải.
Đinh gật đầu:
– Tôi tính kiếm một người tên Vinh, nhưng chẳng may nhiều chuyện xảy ra cho anh ta quá, nên không biết bây giờ anh ấy ở đâu?
Cô gái mở to mắt nhìn Đinh hỏi:
– Anh nói đại ca Vinh phải không. Bộ anh quen với anh ấy hả? ‘
Đinh mừng rỡ nói:
– Quen thì không hẳn là quen, nhưng chúng tôi biết nhau về chuyện làm ăn thôi. Bộ cô biết anh ta hiện giờ ở đâu sao?
– Cô gái hơi chồm về phía Đinh nói nho nhỏ:
– Anh muốn mua xì ke hả?
Đinh bật cười.
– Không, tôi sợ thứ đó lắm.
– Vậy anh kiếm đại ca Vinh làm chi vậy?
– À tôi có một giao dịch với thầy Sô. Nhưng rủi thay, ông ta đã chết rồi. Bây giờ chỉ còn anh Vinh có thể giúp tôi về vụ này thôi.
Cố gái gật đầu tỏ vẻ hiểu biết:
– Nhưvậy thì anh tìm đúng người rồi. Em bảo đảm ngoài đại ca Vinh ra không ai biết rõ về thầy Sô đâu.
Anh ấy có bà con với thầy Sô mà.
– Vậy cô có biết anh Vinh ở đâu không?
Cô gái nhìn quanh rồi nói nho nhỏ như sợ có ai nghe.
– Em thì không biết rõ, nhưng em có một cô bạn ở chung nhà biết anh ấy ở đâu.
Đinh mừng rớ nói:
– Cô cho tôi gặp cô ta có được không?
Cô gál mỉm cười.
– Được chứ anh. Nếu anh muốn, tối nay ở lại với em đi. Con Huệ nó đi kiếm khách tới gần giờ giới nghiêm mới về lận.
Đinh ngập ngừng hỏi:
– Ban ngày có thể nào gặp cô ta được không?
Cô gái cười khúc khích, nói:
– Không được đâu anh, sáng ra nó đi sớm, tới khuya mới về thôi.
Đinh chưa biết tính sao thì cô ta đã nói:
– Bộ anh sợ tối nay ngủ với em bà xã giết anh chết hay sao?
Đinh cười hì hì.
– Tôi chưa may mắn có vợ cô ơi.

Cô gái nắm lấy tay Đinh, chân để trên ghế hơi dạng ra làm chàng phải để ý tới những đường cong hằn lên trên chiếc quần lãnh may hơi chật. Đinh vội vàng nhìn lên, nhưng mắt chàng lại đập ngay vô bộ ngực nung núc hình như vừa lay động trong chiếc áo bà ba dính sát vô người. Có lẽ cô gái biết chàng vừa chú ý tới thân thể.nàng nên mỉm cười thật dâm dật, bờ môi cô ta tre ra như mời gọi:
– Tối nay về với em nhe anh. Em sẽ kể chuyện anh Vinh và thầy Sô cho anh nghe.
– Cô biết gì về thầy Sô và anh Vinh?
– Anh Vinh thì em không biết nhiều lắm. Nhưng mà chuyện thầy Sô anh muốn gì em cũng nói cho anh nghe hết.
– Sao cô biết chuyện của ông ta?
– Anh có tin là thầy Sô đã ngủ với em nhiều lần rồi không?
Đinh cười nghi ngờ:
– Cái đó thì khó nói lắm, vì tôi biết thầy Sô là một ông già kỳ quái, không ưa đàn bà.
– Thầy Sô là một ông già kỳ quái thì không ai dám cãi rồi. Nhưng không ưa đàn bà thì còn phải hỏi lại. Vì cái kiểu ngủ với gái của ông ta, không phải nói chứ nó còn hơn chuyện hoang đường nữa.
Đinh ngạc niên hỏi:
– Có chuyện đó nữa hay sao?
Cô gái cười khúc khích.
– Thế mới lạ chứ. Chuyện chơi bời mà anh.
– Chuyện gì?
– Anh về với em đêm nay em mới nói.
Nếu cô nói một chút thôi, tôi thấy thích thì không phải chỉ về ngủ với cô đêm nay, mà hằng đêm tôi tới cũng được.
Cô gái cười khúc khích.
– Em nói thực với anh, nếu thầy Sô mà còn sống, anh có cho em bạc triệu em cũng không dám nói ra.
– Là chuyện gì?
Cô gái iại nói nhỏ tiếng lại như sợ có người nghe được:
– Chuyện luyện ma. Ít có ai biết, ông ta là người Chiêmvà chuyên môn đào mả, dùng gái luyện ma Hời.

Lời nói của cô gái làm Đinh sướng muốn điên lên. Chàng quay qua gọi tên phổ ky tính tiền rồi nắm tay cô ta đi liền. Đinh không ngờ ỉại may mắn gặp cô gái này, nhưthếchưa chắc chàng đã cần tìm gặp Vinh làm gì nữa. Không chừng cô bé này còn biết nhíều chuyện hơn Vinh cũng nên.
– Cô tên gì?
– Dạ, em tên Ngân. Nhưng anh kêu em bằng em có được không, cứ gọi bằng cô sao nghe nó lạ tai quá hà.
Đinh mỉm cười dễ dãi.
– Thì anh gọi em bằng em có sao đâu.
– Như thế nghe có phải tình không. Còn anh Hai tên gì?
– Em cứ gọi bằng anh Hai được rồi.
– Em kêu ẩu như vậy mà cũng đúng hay sao?

VN88

Viết một bình luận