Chàng ngồi dưới đất, dựa lưng vô chân giường ăn uống một lúc hết đa thịt gà và mấy chai bia. Lúc ấy mới tươi tỉnh bảo Tình:
– Bây giờ thì em pha thuốc chuột vào rượu được rồi. Anh sợ chúng nó cũng sắp về tới nơi đó.
Tình lật đật lấy gói thuốc chuột, mới mua mấy bữa trước đổ hết vô chai rượu, lắc lên thực mạnh. Nàng nhìn Vinh mỉm cười, nụ cười đầu tiên khi Vinh bước chân vô nhà nàng đêm nay. Vinh cũng cười nhìn nàng nói:
– Tốt, để đó đi. Lát nữa cho hai thằng chó đẻ đó về uống mừng chiến công tối nay. Bây giờ em lại đây. Tình lon ton chạy lại ngồi bên cạnh Vinh ngay. Nàng “không ngờ mình lại thoát chết trong đường tơ kẽ tóc như vậy. Vừa ngồi xuống, Tình đã ôm lấy Vinh ngay, nhưng chàng xô nàng ra nhè nhẹ nói:
– Khoan đã, em dọn dẹp cho sạch sẽ ba cái chai bia này đi.
Trong lúc Tình dọn dẹp. Vinh móc khẩu súng trong bụng rạ, chàng kéo chiếc khăn trải giường xuống lau cây súng đem ngòm ướt át, mỉm cười bảo Tình:
– Chút nữa tụi nó tới đây, anh không còn là Vinh dao bay nữa, mà phải là Vinh chó lửa đàng hoàng, hà… hà… hà…
Tình cười nịnh:
– Chi cần dao không thôi, anh đã vô địch rồi, bây giờ có súng nữa còn ai chịu nổi anh đây.
Bây giờ Vinh mới để ý quần áo mình còn ướt nhem ướt nhẹp, chàng bảo Tình:
– Em lấy cho anh một bộ đồ đi.
Tình mở tủ lấy ngay một bộ đồ thực đẹp của Cư chưa kịp bỏ đi, đưa cho Vinh. Nàng tự tay cởi quần áo cho chàng, lau mình Vinh khô ráo rồi thay bộ đồ mới cho Vinh. Tình săn sóc Vinh như một người vợ hiền săn sóc chồng lúc ốm yếu. Vinh vẫn ngồi dựa lưng vô chân giường mân mê cây súng. Chàng để cho Tình tự nhiên thay quần áo cho mình.
Mọi việc xong xuôi, Vinh nghĩ có lẽ tụi thằng Sửu và Tài cũng sắp về tới. Chàng bảo Tình tháo cục cầu chì điện, chỉ để cây đèn dầu trên bàn ăn, rồi ôm Tình chui vô gầm giường. Tình không biết Vinh định làm gì nên hỏi:
– Anh làm cái gì kỳ vậy, tại sao không lên giường nằm mà chui vô đây chứ.
Vinh ôm Tình trong tay, cười hì hì:
– Anh ngu gì nằm đó cho chúng nó về nổ vô đầu anh hay sao. Nằm với anh dưới gầm giường này cũng sạch sẽ chán, nhà sàn lo gì hơi đất chứ.
Tình không ngờ Vinh lo xa như vậy, hèn chi chàng vùng vẫy mấy năm nay trong xóm này mà cảnh sát không động được tới người chàng cũng là phải rồi. Bàn tay Vinh cũng đã luồn qua.áo nàng vầy vò trên bộ ngực núi lửa của lnnh, nàng cười nho nhỏ thực dâm đãng:
– Em cho anh hết đó, chịu không?
Vinh nói nửa đùa nửa thực.
– Em phải để dành cho hai thằng cô hồn trước đã.
– Khi nào anh lấy thì không ai có quyền đụng vô nữa.
Tình rúc vô ngực Vinh, đập nhẹ vô vai chàng.
– Cái anh này…
– Anh nói không phải sao?
– Phải chứ sao lại không, nhưng mà bây giờ anh có muốn đi chăng nữa thì có mà trời bảo emcũng không dám cho người khác đụng vô. Chứ sá gì thằng Sửu với thằng Tài cơ chứ.
Vinh cắn nhè nhẹ vô tai Tình thì thào:
– Em có dám không đó.
– Có gì mà không dám chứ?
– Em quên là chúng nó có chó lửa và pháp luật trong tay hay sao?
Tình cười hì hì.
– Bộ anh không có chó lửa sao. Còn luật pháp ư? Có bằng luật giang hồ không?
– Em không hiểu là những kẻ chơi luật giang hồ sẽ chết vì luật giang hồ hay sao?
– Biết chứ anh, vì vậy em mới sợ!
Vinh không ngờ Tình thông minh như vậy. Từ trước tới nay, chàng chỉ tưởng mụ tú bà trẻ tuổi này cũng như những cô gái làng chơi khác; sống lâu lên lão làng.
Bây giờ chàng mới thấy Tình không thể xếp vào những hạng người này rồi.
Tự nhiên Vinh rùng mình. Chàng hiểu là mình đang đùa với con dao hai lưỡi. Ngay bản thân mình, khi bỏ nhà ra đi sống cuộc đời giang hồ. Chàng cũng đã có một kiến thức khá so sánh với những người thành danh trong xã hội. Cũng vì thế, khi lạc vô thế giới của những ké đầu trộm đuôi cướp này, Vinh đã nghiễm nhiên trở thành thủ lãnh của một đám du thử du thực một cách dễ dàng.
Bây giờ gặp Tình, tự nhiên Vinh thấy ngài ngại, chàng linh cảm thấy người con gái này không phải đơn giản. Vinh thử lại bài toán vừa hiện lêntrong đầu chàng.
Như vậy chút xíu nữa hai thằng cô hồn tới, em tính đối phó với chúng ra sao?
– Chắc chắn là tụi nó sẽ uống rượu có pha thuốc chuột rồi chứ còn gì nữa. Tuy nhiên, anh phải hiểu là sức công phạt của thuốc không thể giết liền hai cái thây con bò mộng đó ngay đâu, nhất là thằng Tài, to như một con trâu rừng như thế…
Thấy Tình ngưng ngang câu nói, dù Vinh đã hiểu nàng định nói gì, nhưng cũng cố làm bộ ngờ nghệch hỏi:
– Như vậy thì phải làm sao?
Tình cười khanh khách, nhìn chàng ranh mãnh, nói:
– Em sẽ chạy ra đầu hẻm kêu xe đưa chúng đi nhà thương rửa ruột và bảo lâ anh đang ngủ ở dưới gầm giường.
Vinh thích thú với câu trả lởi của Tình. Chàng cười ha hả, ôm ghì lấy nàng, cắn vô bờ môi mọng đỏ dâm dật ấy. Bỗng có tiếng gõ cửa, Tình buông Vinh, lăn ra khỏi gầm giường ngay. Nàng sửa vội lại bờ tóc, vuốt cho quần áo thẳng nếp rồi lên tiếng:
– Ai đó?
Có tiếng Sửu nói oang oang bên ngoài.
– Anh đây cưng, mở cửa mau đi. Ướt hết trơn rồi nè.
Vinh nghe thấy tiếng cánh cửa cọt kẹt, gió từ ngoài lùa vào lành lạnh, chàng rút cây súng để trước mặt và sóc lại những lưỡi dao dấu trong mình.
– Sao trong nhà tối thui vậy nè em. Bật điện lên đi.
Tiếng Tình õng ẹo:
– Trời đất ơi, ướt nhẹp rồi nè. Lại còn lấm lem nữa chứ. Vô đi, vô đi anh. Điện hư rồi, các anh chịu khó vậy, đết đèn dầu càng ấm chứ sao, để em rót cho hai anh ly rượu uống trước cho ấm bụng đã nhé.
Tiếng ly tách lục cục, hình như nnh đang rót rượu ra ly. Nằm dưới gầm giường, Vinh chỉ nhìn thấy ba đôi chân đi đi lại lại chung quanh cái bàn ăn nhỏ kê bên cạnh giường. Tiếng Tình lại vang lên.
– Uống đi các anh, để em cởi quần áo cho hai anh ra nhé. Lau mình đi rối em lấy quần áo khô cho mặc, coi chừng mắc mưa đau chết bây giờ đó. Tiếng Sửu vừa uống rượu ừng ực, vừa khề khà.
– Nước mưa làm sao giết được anh. Nếu có chết, phải chết vì cái nước này này.
Tiếng Tình cười thực đĩ thoã.
– Cái anh cô hồn các đảng này, làm người ta nhột quá đi. Tay anh lạnh ngắt à. Đừng có vậy mà, đứng yên cho em cởi quần áo anh ra hết đã rồi muốn làm cái gì thì làm mà, đừng mà anh.
Tiếng Tài cười hì hì:
– Em cởi quần áo cho nó thì để anh cởi quần áo cho em nhé. Như vậy mới công bằng chứ.
Tiếng Tình cười ré lên.
– Tay anh lạnh quá à, anh Tài ơi… đừng mà.