VN88 VN88

Anh định vẫn mặc quân phục như này để địt em à

Quái lạ! Làm sao Khôi có thể đánh bật thần tượng Khánh ra khỏi tim tôi một cách dễ dàng đến như thế nhỉ? Một gói trái vải, một phong thư tình vỏn vẹn chỉ có mấy dòng chữ. Như thế, chỉ có thế mà Khôi đã hiên ngang vào trong tôi, chiếm lĩnh tất cả mọi tế bào da thịt của phần xác, cũng như mọi suy nghĩ rung động của phần hồn của tôi? Tôi nghĩ không phải thế. Đâu có giản dị và bình thường như vậy được, nếu … nếu ngày đầu tiên khai trường tôi không hay để mắt nhìn Khôi một cách lén lút vì gương mặt khôi ngô tuấn tú, đẹp trai và nhất là sự học hành xuất sắc của Khôi!

Rõ ràng là tôi đã đồng loã, đã chuốc lấy, đã cưu mang mối tình trái cựa nghiều nguy hiểm hơn là hạnh phúc. Nếu bảo rằng có thú đau thương thì chính tôi đang đèo bồng nó đây! Rồi sao? Ừ, rồi thì có làm sao! Tôi bướng bỉnh tự trả lời như thế để che chở cho những bước tiến cuồng ngông vào một hành động có lẽ toàn xã hội sẽ lên án nếu khám phá ra được.

Hai tay tôi vẫn đều đặn khoát nước lên mặt và lên tóc. Tôi làm như thế cho có tiếng động, để đánh tan sự im lặng. Tiếng nước róc rách, dễ thương hiền lành, đang vuốt ve ý nghĩ tôi. Tôi cử động hai chân, dang rộng hai đùi ra, làm cho chòm lông lồn tôi vờn lên như đám rong rêu dưới suối. Tôi đã chọn lầm nghề. Lãng mạn như tôi thì phải là một ca sĩ, nhạc sĩ, hay văn sĩ để có chỗ có cơ hội mà bộc lộ cùng tận những rung cảm đột ngột, bất ngờ, những điều mà người thường không ai nghĩ, hay dám nghĩ ra.

Picasso mà không là hoạ sĩ thì ông gửi gấm những sáng tạo thần kỳ của tranh ông ở đâu, để được cả thế giới ngưỡng vọng như thiên tài độc đáo?

Tôi làm cô giáo. Trật lất! Một cái nghề được đức Khổng Mạnh đặt vào ngôi thứ hai sau vua: Quân, Sư, Phụ. Cô giáo phải được kính hơn cha mẹ. Vậy mà cô giáo Mai này đang yêu ngất ngây cậu học trò tuổi mới 15.

Có nghe tôi lý luận rành rõ chưa. Vậy mà con tim của tôi cuối cùng rồi vẫn thắng. Chân tôi vẫn bước tới. Không biết trời đất sẽ cho tôi khoảng hạnh phúc nào với Khôi, mà tôi vẫn lầm lũi bước tới. Và ước mơ của tôi là làm sao như chị Quyên đã đưa cậu Tây con vào Continental. Hoặc tệ lắm thì một nơi nào đó, một chốn nào đó, để cả hai có cơ hội cho nhau thật rốt ráo, thật trọn vẹn.

Giáng Sinh năm đó Khôi tròn 16 tuổi. Trời mưa ngây mà lạnh như cắt ruột. Cái lạnh đã làm mọi người lười biếng rời khỏi nhà, dù biết rằng ở nhà Thờ Lớn đang có đèn đuốc sáng choang, nơi mà người Ngoại đạo đến để tìm ý trung nhân nhiều hơn là cầu nguyện. Mọi năm, nếu phải ngồi nhà như thế này, tôi sẽ bực mình lắm. Nhưng bây giờ, tôi như chiếc thuyền đã có bến đỗ. Lòng tôi cũng chộn rộn nhưng mà với một niềm vui ấm áp. Tôi rang hạt dẻ, lấy nho khô trong hộp ra, ngồi cạnh lò sưởi nhâm nhi ăn để nghe nhạc Giáng Sinh.

Chuông cửa bỗng reo vang. Tôi giật mình vì không có hẹn với ai cả. Choàng chiếc áo ấm, tôi bước đến bên cửa hỏi khẽ hai tiếng:
– Ai đó?
– Khôi đây!

Tay chân tôi bỗng run lên dữ dội, vì dù cô đơn trong đêm Giáng Sinh, tôi cũng chưa hề dám mong ước có Khôi bên cạnh. Tôi run lên giống hệt như thuở bé bị cô giáo gọi lên trả bài. Tôi trân trọng mở cửa. Khôi xuất hiện. Khôi trông lớn hẳn lên với bộ đồ vest và chiếc áo choàng màu xanh đậm. Trên tay, Khôi cầm gói quà. Tôi yếu ớt mời chàng vào rồi vội vã đóng nhanh cửa để tránh cái lạnh kinh hồn trộn với những làn gió thốc thổi vào người tôi. Khôi đứng bất động, nhìn tôi yên lặng.

Cái khó của Khôi là vừa kính tôi như bật thầy, vừa yêu tôi như nhân tình. Tôi nghe gió rít qua khe cửa từng chập. Mấy sợi dây đèn xanh đỏ rung rinh ngoài khung cửa sổ. Tôi cũng đứng bất động và im lặng. Cái khó của tôi là đang đứng trên cao, mà phải lòng một đệ tử. Tim tôi đánh trống cơm, vì không biết khi càhng vào đây có ai nhìn thấy không? Tim tôi đánh trống cơm bởi vì tôi chưa sẵn sàng đón tiếp Khôi thế nào nào cho tiện. Cuối cùng tôi ngước nhìn vào đôi mắt Khôi để xin Khôi mở lời. Khôi trao gói quà cho tôi và đưa tay khoá trái cánh cửa lớn. Xong, Khôi quay lại cầm tay tôi nói nhỏ nhẹ:
– Nếu thấy Khôi vô lễ, cô cứ đuổi Khôi về đi.

Tôi cố gắng tìm một câu nói gì thật thân thương lắm mà mở miệng không ra. Hai tay Khôi bóp mạnh lòng bàn tay tôi. Người tôi run lên như bị sốt. Khôi lại cầm thêm một bàn tay tôi nữa. Hơi ấm nơi bàn tay Khôi chuyền qua mà tôi vẫn run. Bỗng Khôi tiến đến, hai tay ôm trọn người tôi và áp sát mặt vào tóc tôi, im lặng. Hai tay tôi cũng tự động ôm choàng qua người Khôi, mà lòng nghe ấm áp lạ thường…
– Chúc Mai một Giáng Sinh bình an!

Giọng Khôi đầy đủ cảm xúc. Có vẻ như Khôi cố lắm mới nói được bấy nhiêu lời với câu chúc giản dị như thế. Chúc Mai chứ không phải chúc cô. Cái bậc cấp sư phụ đã được Khôi cắt ngắn không những bằng lời nói mà cả bằng hành động ôm sát vào tôi như tình nhân. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Tôi như con chim ướt sũng nước mưa, đang run lẩy bẩy trên một cành cây. Bỗng dưng tôi cảm thấy Khôi lớn thế. Sao bỗng dưng Khôi như là gốc cổ thụ cho con chim nhỏ bé tôi vào nấp tránh mưa? Hai tay tôi bỗng táo bạo đưa lên quàng quanh cổ Khôi, và đó cũng như là vạn lời nói mở ngõ, mời gọi cho Khôi yên lòng. Tức khắc, Khôi nâng mặt tôi lên, nhìn sững vào đôi môi tôi. Và như hôm nằm trong bồn tắm, môi tôi hé mở, chờ đợi.

Có biết chuyện gì đã xảy ra không? Tôi nhắm mắt nà nghe thấy rõ ràng lưỡi Khôi chuyền qua. Hai đôi môi bốc lửa đã dính sát vào nhau, quyện nhau, ngất ngây, nồng nàn, say đắm….

Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe nước lồn của mình tuôn ra một cái ọc. Toàn hạ bộ tôi ướt đẫm. Tôi chết mê với cậu bé, và quên rằng ngoài kia trời lạnh như cắt da. Khôi thỏ thẻ:
– Khôi ở lại đây trọn đêm với Mai.
Nói nữa đi Khôi, nói giùm Mai những điều mà Mai không dám nói. Khôi lại hỏi:
– Mai có yêu Khôi không?

Thay vì trả lời, tôi níu Khôi xuống tặng chàng một nụ hôn nồng nàn. Lần này tôi cố tình cạ sát lồn mình vào bộ phận sinh dục của Khôi để thăm dò, và cũng để khiêu khích… Tôi nghe có cái gì cứng ngắt cộm lên ở đó. Chỉ có thế mà lòng tôi đã ngất ngây, thèm muốn một cách dữ dội. Tôi nói với Khôi:
– Em muốn anh ở đây với em suốt đời.

Gương mặt Khôi hồng lên vì sung sướng. Rồi hai tay cậu bé đưa xuống sờ vú tôi. Ở nhà tôi không mặc xú chiêng, nên Khôi đã bóp và xoa mạnh làm lồn tôi như bốc lửa. Hơi thở dồn dập. Khôi cũng thế. Tôi đưa tay bớt tắt ngọn đèn ngồi ở chiếc sofa cạnh lò sưởi. Lửa chập chờn từ lò sưởi toả ra ánh sáng nhạt nhoà. Tất cả đều màu hồng man dại, mời mọc. Tôi cổi áo cho Khôi. Bây giờ thì cả hai tự nhiên hơn sau khi tôi làm cử chỉ cà lồn vào hạ bộ của Khôi. Tôi cổi áo cho Khôi vừa xong, chàng chụp tôi hôn ngấu nghiến với tất cả tấm lòng yêu thương tràn đầy. Tôi hỏi:
– Tại sao anh thương em dữ vậy?
– Đó cũng là câu mà Khôi đã tự hỏi cả triệu lần và không tìm được câu trả lời. Có biết bao cô bạn gái tìm Khôi để tỏ tình mà lòng Khôi cứ trơ trơ như tảng băng. Ngày khai giảng, khi nhìn cô lần đầu tiên, Khôi biết mình sắp pảhi trả nợ, vì ánh mắt cô nhìn Khôi như nam châm, như đèn pha, như sao mai. Chỉ có một ánh mắt đó đã làm Khôi phải lòng.

Khôi ngưng nó một lát nhìn đôi mắt tôi đắm đuối rồi tiếp:
– Và từ phút đó, cõi lòng Khôi dính liền với tên Mai. Chỉ còn cách chinh phục tình cảm cô giáo Mai là Khôi cố học thật xuất sắc. Vì Khôi nghĩ chỉ có con đường độc đáo đó Khôi mới lôi kéo được sự chú ý của Mai. Hôm tặng cô gói trái vải, Khôi coi như mình đã đưa cổ vào máy chém. Một là được cô yêu, hai là bị đuổi. Nhưng nhớ đến những lần cô nhìn Khôi, Khôi nghĩ là hy vọng phần thứ hai sẽ chẳng xảy ra.

Tôi đưa tay nâng mặt Khôi nhìn trân trối để nghe tuổi 16 tỏ tình. Khôi thao thao một hơi dài, thú thật cõi lòng có cả tên tôi và tội tôi dính liền trong đó. Là bản án? Là hợp đồng? Đúng hết. Tôi xin nhận tội. Nhưng yêu là tội à? Không phải. Cho nên tôi vẫn hiên ngang bước tới.

Dựa ngửa vào lưng ghế sofa, tôi cho hai tay quàng cứng nj73a người Khôi, để nhìn chàng tận mặt, thật sát. Khôi cứ hôn lên đôi mắt tôi, làm như chàng chỉ có yêu đôi mắt. Đồng hồ trên tường thong thả đổ mười tiếng đều đặn.
– Có thật đêm nay Khôi ở lại đây với em không?
– Vâng.

VN88

Viết một bình luận