Chị Quyên thấy tôi cứ đưa mắt nhìn ra cửa sổ nhìn sương mù quyện cả khu vườn nên chị hiểu lầm. Tôi nói với chị:
– Em không nghĩ tới Khánh, mà nghĩ đến cậu học trò mới có 16 tuổi. Tại chỉ hỏi có bao giờ em yêu ai nhỏ tuổi hơn mình làm em nhớ Khôi quá.
Chị Quyên tròn đôi mắt, cầm đôi tay tôi hỏi vồn vã:
– Có thế thật à? Mười sáu tuổi? Có gì với cậu ấy chưa?
Tôi mỉm cười yên lặng. Chị Quyên hiểu ý nên hỏi tiếp:
– Mấy lần rồi?
– Nhiều. Em không nhớ hết. Vì mỗi lần gần nhau là em tuyệt vời sung sướng. Sướng như bay trên mây…
– Vậy mà lúc nãy cô bảo chỉ với Khánh là duy nhất.
– Đôi khi mình cần nói dối. Tại sao? Nói dối để lường gait với chính mình. Vì thói thường người ta không dám tận mắt nhìn mình để nhìn nhận tội lỗi do chính mình tạo ra. Nhưng cũng oái ăm thay, có muốn ngừng mình cũng không sao dừng lại được. Càng vào sâu mình càng tự thấy có lý để bước thêm những bước kế tiếp nữa. Em biết mình có lỗi với Khánh chứ. Nhưng em vẫn ngoại tình với Khôi, càng nhiều là đằng khác. Em không muốn mất cả hai.
Em có tham lam quá không chị Quyên? Dĩ nhiên rồi. Nhưng em biết làm sao bây giờ trong khi dục vọng của em, sự thèm muốn của em về những trậ5n làm tình với cậu bé thâu đêm suốt sáng. Có bữa em đã ra liên tục sáu lần. Tay chân muốn rũ liệt, đứng lên không còn nổi nữa, mà Khôi vẫn còn đòi đụ tiếp, là em gật đầu không suy nghĩ. Cũng phải thú thật với chị một điều là đụ với Khôi em thích thú nhiều lần hơn là đụ với Khánh. Em cũng không biết tại sao?
– Vì nó là món ăn lạ. Chỉ có thế! Gái già như chị với em khi đụ một cậu trẻ là luôn luôn nghĩ và lo sợ nó sẽ chán mình để lấy một con khác. Cho nên trong cuộc chơi, như có một cái gì đã thúc dục mình phải hết mình, vì sợ sẽ mất nó…. Tâm lý hoảng sợ đó khiến sinh lý của mình phải tận lực. Vì viễn ảnh mất thằng bé là điều không tránh khỏi. Bởi vậy, kép nhí chị cũng có đến cả mười thằng để phòng hờ chứ em. Mất kép này mình thay kép khác. Mình không thể ngừng đụ được thì bầy kép phải hiện diện thường trực. Cậu bé có rành không? Có đụ em thoả mãn không?
– Nếu không, em đâu có còn tiếp tục say sưa đến không còn nhớ bao nhiêu lần?
– Nhưng hắn lớn lên và tự nhiên có thiên khiếu như thế hay là ai dã9 dạy cho cậu ta?
– Khi đụ em lần thứ nhì thì Khôi tự thú!
*
* *
Có lẽ anh đã chẳng biết gì nếu không có một buổi chiều… Chuyện xảy ra hồi năm ngoái. Ba tháng hè, anh về bên kia sông sống với bà Ngoại để đi câu cá, tắm sông, bẩy chim, đá dế. Bà Ngoại có nuôi chị người làm tên Nhàn khoảng 20 tuổi, người cao tóc dài, nhan sắc trung bình. Đặc biệt có đôi mắt lá răm, và chị ca vọng cổ rất hay. Buỏi tối, cậu Tư, em của mẹ anh thường hay bắt ghế ra sân, ngồi bên bà Ngoại đàn vọng cổ, rồi Ngoại kêu chị Nhàn lên haut cho Ngoại nghe. Hình như công việc chính của chị là ca giúp vui cho Ngoại, chứ việc nhà thì đã có bốn người khác chăm lo. Bởi vì ban ngày anh thường thấy chị rỗi rãnh, chỉ bận tưới hoa tưới kiểng buổi sáng. Còn suốt ngày như ba tháng hè, Ngoại bảo chị dẫn anh đi chơi.
Một hôm, anh bắc cái thang thấp sau hè, để trèo lồng bẫy chim cu trên cành cây nhãn, thì chợt nghe tiếng người rên trong nhà chứa rơm gần giếng.
– Ối, anh Tư. Anh có lấy em được không mà ngày nào cũng đụ. Lỡ em có bầu, anh có dám thừa nhận…không?
Anh tuột vội xuống thang, bò thật sát, tuốt đến tận tấm phên tre, nhìn vô. Trong kia, cậu Tư đang đụ với chị Nhàn. Chị Nhàn chống hai tay lên chiếc chõng tre, chổng mông, còn cậu Tư từ phía sau đang đụ tới. Chị Nhàn vẫn mặc áo, cổi truồng phần dưới. Cậu Tư đứng khom, hai tay thì bóp vú, đít thì hẩy tới đụ phầm phập vào mông chị Nhàn từ phía sau. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh thấy cảnh hai người đụ nhau. Trong đầu anh cứ tưởng đụ là đâm cặc vào lỗ đít đàn bà, chứ lúc ấy anh chưa hiểu lồn là gì.
Sáng hôm sau anh cũng lân la chỗ đó để xem, vì cả đêm anh hoàn toàn không ngủ được vì cảnh tượng đã xảy ra nơi nhà chứa rơm. Anh chỉ nằm đó mở mắt thao láo trong bóng đêm, mà nhớ đến cảnh cậu Tư đụ sầm sập với chị Nhàn, rồi hai tay anh cho xuống tự vò cặc để nghe sướng một mình.
– Ời! Hay anh cứ bú lồn như vầy chime m khoái hơn. Đụ ít sướng mà em cứ sợ cậu bắn ra trong đó. Bụng em mà nó sưng lên là bà đánh em chết.
Chị Nhàn nằm ngửa người trên chiếc chỏng tre, thong hai chân xuống đất. Cậu Tư thì quỳ trên đống rơm, banh rộng lồn chị ra mà liếm và bú như heo ăn cám, vì tiếng lép nhép vang lên rất rõ. Anh mở lớn mắt xem để học hết kỹ thuật của cậu Tư để sau này có bồ anh đem ra áp dụng. Hình như cuộc đời anh bắt đầu thay đổi từ hôm đó. Anh bắt đầu mộng mơ, thèm ra nhà chứa rơm xem cậu Tư và chị Nhàn đụ nhau. Và anh thèm có một con bồ, anh không còn thích câu cá, bắt dế, bẩy chim như mọi năm.
Một hôm chị Nhàn dẫn anh vô tuốt đầm bà Nho ở tận trong núi Cấm để câu ếch. Buổi trưa, chị với anh ngồi dưới gốc xoài, lật cơm ra ăn. Và chị bỗng nhiên hỏi anh:
– Khôi đi học chắc gái theo dữ hén?
– Tại sao nó phải theo mình. Nhà ai nấy ở chứ?
– Hổng phải. Theo đây có nghĩa là….là…nó yêu mình, nó khoái mình. Nó khoái thì nó theo vậy mà…
– Mắc mớ gì mà nó lại khoái mình, chị Nhàn.
– Thì tại nó thấy mình đẹp trai, mạnh khoẻ, dễ thương…
– Em mà đẹp trai cái khỉ mốc. Bộ chị thấy em đẹp trai lắm hả?
Chị Nhàn cười chúm chím, nhìn vội xuống chén cơm, mặt đỏ ửng, rồi chị nói bang quơ:
– Chứ bộ em đẹp trai mà em không biết hả?
– Em mà đẹp trai cái gì. Cậu Tư kìa, mới đẹp, mà lại có tài đờn vọng cổ nữa, gái mà không mê thì thôi chứ.
Anh thấy chị Nhàn hơi giật mình. Chị liếc anh một cái thật nhanh và nói giã lã một câu không đâu:
– Một lát nữa nước xuống ếch táp mồi dữ lắm à nhen.
Chị nói câu đó mà gương mặt sượng trân, anh chơi ác, bồi tiếp thêm một câu:
– Em mà là gái quê thế nào em cũng hiến thân cho cậu Tư. Con nhà giàu, độc thân lại có tài…
Chị Nhàn lại nói thêm một câu nữa, nhưng cũng ngoài đề tuốt luốt:
– Cá bống kèo chị kho ngon lắm, Khôi ăn thử đi coi.
Nói xong, chị gắp bỏ cho anh con cá bống. Tay chị run run, dáng điệu như van xin anh đừng nhắc đến cậu Tư nữa, vì chị đã bị tự ti mặc cảm hành hạ quá rồi. Chị cho đó là chuyện thầm kín riêng tư không ai có thể biết được. Chị đâu có ngờ rằng cả tháng nay, sáng nào anh cũng chứng kiến cảnh hai người đụ bú nhau lừng trời mây nơi nhà chứa rơm.
Lồn chị lông nhiều hay ít, vú chị lớn nhỏ ra sao, da thịt chị trắng hay ngăm đen. Anh đã thuộc nằm lòng, in sâu trong đầu từng khoảng da thịt trên người chị mà nào chị có hay có biết. Buổi đi chơi xa trong vùng hẻo lánh này cũng do chính anh đề nghị, vì anh đã táo bạo có ý nghĩ muốn tìm cơ hội đụ luôn với chị Nhàn, người mà đêm nào nằm vò cặc, anh cũng gọi tên, để tưởng tượng. Và khi sướng quá anh đã tưởng tượng rằng anh đã cắm cặc thật sâu vào lồn chị Nhàn với cái miệng lồn đỏ au đầy nước nhờn.
Chị Nhàn ngồi dang hai bắp đùi ra. Anh cầm con cá bống liếm liếm chất đường mặn ngọc trên thân con cá, mà mắt thì cứ nhìn chăm bẳm nơi đáy quần của chị, để nhớ đến chòm lông rậm đen sì ở lồn chị, nhớ đến miệng lồn đỏ au, có hột le nằm trên đỉnh. Thấy anh nhìn lâu ở chỗ đó của chị, và có cử chỉ hơi hoa tình, khêu gợi, chị Nhàn hơi ngượng nên hỏi lại:
– Sao? Chị hỏi Khôi có bồ chưa mà Khôi không trả lời?
– Cho dầu em có bồ, cũng đâu có biết làm gì. Rủi nó đòi…mình vậy vậy đó, thì mình làm sao?
– Nó đòi thì…mình làm!
– Mà em không biết làm, thế mới kẹt chứ…
– Chớ từ hồi nào đến giờ em chưa gần gũi ai hết cả sao?
– Gần gũi là làm sao vậy hả chị Nhàn?
– Là vậy vậy như em nói hồi nãy đó!
– Em cũng chưa hiểu chị muốn nói gì cả.
– Vậy chớ em nói rủi gái nó đòi vậy là làm sao?
– À…à…là..ví dụ nó…
Rồi anh thấp giọng, vờ nhìn trước nhìn sau, dù biết rằng ở đó chẳng có ai, và nhìn chị lẳng lơ nói tiếp:
– Ví dụ nó tuột quần ra đưa cái chỗ đi đái đen thui lông, nó cổi áo đưa hai cái vú nhọn lễu, trắng hồng. Rồi mình phải làm sao cho nó khoái, cho nó rên, cho nó sướng. Thôi nói nữa em mắc cỡ lắm…
Anh nói bóng gió một cách cố ý và nhìn lén xem phản ứng trên gương mặt của Nhàn. Hai gò má của chị bỗng đỏ hồng lên như quả dưa hấu chín tới. Cặp mắt chị nhìn láo liên quanh quanh ngoài đầm. Rồi chị nhìn anh, và nhất là nhìn đáy quần của anh. Cặc anh lúc đó dĩ nhiên như khúc củi đang dựng đứng lên trong chiếc quần. Nó đội cái quần vun lên và chỉa thẳng ra phía trước. Anh càng dang rộng hai c6an ra cho Nhàn thấy rõ hơn. Chị nhỏ giọng:
– Chớ bộ hồi nào đến giờ Khôi chưa gần qua đàn bà hả?
– Em chưa được 16 tuổi mà chị.
– Ối, ở nhà quê con trai 13 tuổi là tụi nó dậy trời rồi đó Khôi. Gái 13 là lấy chồng đẻ con rầm rầm.
– Đó là ở nhà quê, còn em là con trai thành thị mà. Có muốn đụ cũng đâu có đàn bà con gái để mà đụ.
– Mà chị hỏi thiệt chứ Khôi có thèm món đó không?
– Trời. Cái đụ là cái trời cho, ai mà không thèm.
– Thèm rồi em làm sao?
– Thèm thì em nằm tắt đèn, vò cặc, miệng kêu Nhàn, Nhàn mỗi lần cặc em sướng.