Khôi tuột hắn chiếc quần xì líp ra. Bộ lông lồn đen thui nằm trên chiếc mu trắng ngần đang được mũi Khôi hôn nồng nàn. Trên kia thì miệng Toàn đang bú êm đềm một núm vú. Tay Toàn thì thoa nắn chiếc vú bên kia.
Lửa tình đã bắt đầu bốc ngọn. Đoan Hạnh trần truồng nằm đó đê mê. Đít Hạnh kê lên một chiếc gối. Và Khôi bắt đầu bú lồn. Khôi cho hai bắp vế Hạnh gác lên hai vai và chàng tha hồ bú nghe lách chách. trên kia Toàn đang say sưa với môi Đoan Hạnh và bàn tay thìkhông ngừng bóp vú nàng. Đoan Hạnh bắt đầu hưởng cảnh đụ tay ba và nàng thấy khác biệt rõ ràng. Hai người nhân tình đang phục vụ
hai nơi, mà nơi nào cũng tràn đầy khoái lạc. Khi Khôi nút hột le, toàn thân Đoan Hạnh giật lên như điện giật và Hạnh la chí chóe:
– Cô Mai ơi! Bây giờ em mới biết tại sao hôm nọ bé Trâm la oải trời. Hai anh Toàn và Khôi bú như vầy làm sao mà nín cho được. Sướng quá chừng Khôi
ơi! Toàn ơi bóp vú em thật mạnh đi!
Bên kia đang đụ với Thủy Tiên thầy Triệp bỗng ngừng lại vì thầy vừa nghe tiếng Đoan Hạnh rên với Toàn và Khôi. Thầy Triệp có tính lạ là chàng phụ tình người ta thì được. Nhưng aiphụ chàng đi đụ người khác thì chàng phật ý. Triệp miên mang nghĩ đến cảnh Đoan Hạnh đang ngây ngất đụ tay ba với Toàn và Khôi Triệp nhớ rõ có lần nghe Trâm la bên kia, Đoan Hạnh cũng đã yêu cầu Triệp cho em được hưởng cảnh đụ tay ba đầy hấp dẫn như thế. Chàng không ngờ hôm nay Đoan Hạnh đang thực hiện. Chàng chỉ nhắp nhắp đại khái với Thủy Tiên để hồn
thấm sâu nỗi đau nhói với tiếng rên la trong sung sướng của Đoan Hạnh.
– Khôi đéo em đó hả? Mạnh lên đi anh. Em đang bú cặc Toàn. Sướng lắm hai anh ơi! Lát nữa mình đổi em lên ngồi đụ Toàn, và anh Khôi Đứng cho em bú nhen. Đụ như thế này sướng hơn đụ một người. Mê quá Khôi ơi! Sướng quá Toàn ơi!
Bỗng tôi nghe ngoài kia tiếng thầy Triệp la thật lớn:
– Trời ơi’ Tôi điên rồi. Chịu không nổi Đoan Hạnh ơi! Vnh biệt em!
Rồi tiếp đó tiếng cửa đóng sầm một cái như trời long đất lỡ. Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra. Để cho Đoan Hạnh tiếp tục đụ hai cậu con trai, tôi chạy vội ra phòng khách thìchỉ thấy Thủy Tiên trần truồng đứng đó khóc một mình. Tôi hỏi:
– Chuyện gì vậy Thủy Tiên?
– Em không biết. Đang đụ với em, anh Triệp bỗng đứng vùng dậy mặc vội chiếc quần đùi và chạy ra khỏi phòng, la lớn một câu. Em vội chạy theo, chỉ vừa kịp thấy ảnh đóng sầm hai cánh cửa lại và biến mất.
Tôi nhớ lại rõ ràng câu Triệp la lớn:
– Tôi điên rồi! Chịu không nổi Đoan Hạnh ơi! Vĩnh biệt em!
Không biết ngoài tôi ra, còn có ai nghe rõ như vậy hay không, vì các cô cậu trong kia đang say sưa với trậnđụ ngút trời. Tôi bước đến ôm Thủy Tiên vỗ về:
– Đừng khóc nữa Thủy Tiên. Hay là chị dẫn em qua phòng bên này tham gia với Đoan Hạnh, Toàn và Khôi Vui lấm.
– Họ đang làm gì bên đó hả chị?
– Thì họ đang đụ tay ba. Có em nữa thành tay tư.
Càng hấp dẫn thêm chứ có sao đâu.
– Họ có đang cởi truồng nhưem không? Em sợ…
– Chứ mặc đồ thì làm sao mà đụ. Đi, theo chị!
Tôi dẫn Thủy Tiên vào giữa lúc Đoan Hạnh đang ngồi dộng cừ trên bụng Toàn, và mồm thì bú cặc Khôi Cả ba ngừng đụ khi thấy Thủy Tiên bước vào trần truồng lõa lồ . Đoan Hạnh hỏi:
– Ủa em! Sao em lại có mặt ở đây nữa?
– Dạ em đang đụ với thầy Triệp ở phòng bên. Tự nhiên ảnh rút cặc chạy ra khỏi phòng rồi biến đâu mất. Em sửng sốt đi ra phòng khách thì gặp chị Mai rủ em vào đây xin các anh chị cho em tham gia với cho vui.
Đoan Hạnh hỏi:
– Em đang đụ với thầy Triệp à? Hứm, người bạc tình! Tưởng anh ấy chỉcó phụ rẫy chị để đụ với Thụy Trâm. Không dè luôn cả với em. Được em lên giường đi Chị nhường Toàn cho em đó.
Khôi bỗng nói nhanh:
– Không! Mình đụ tay tư mới sướng. Thủy Tiên ngồi lên mặt anh để anh bú iồn cho.
Cô bé nín khóc, thơ ngây ngồi lên mặt Khôi. Giữa lúc đó dưới đường có nhiều tiếng còi hụ, rồi xe cảnh sát và xe cứu thương chạy dồn dập.
Tối hôm đó, các bạn dạy cùng trường gọi điện thoại cho tôi hay: Triệp đã chết vì bị xe chở hàng đụng giữa đường, ngay gần nơi nhà tôi ở. Không một ai ngoài tôi biết được lý do cái chết thê thảm của thầy Triệp
Đau đớn hơn, không một ai để ý đến cái chết bất đắc kỳ tử đó. Lý do là Thụy Trâm, Thủy Tiên, Bội Ngọc, và Đoan Hạnh đều có bầu mà tác giả là Triệp.
Đã đành Triệp là tay chơi khét tiếng, đã đụ lừng trời với hầu hết nữ sinh của lớp mình. Nhưng các cô nữ sinh này không phải chỉ có đi lại với mỗi một mình thầy Triệp. NhưThụy Trâm đã đụ với Toàn và Khôi, Thủy Tiên đã đụ với họa sĩ Lam.
Trăm dâu đô đầu tằm. Có lẽ vì thấy Triệp không còn nữa nên người ta đổ vạ cho thầy để được yên chuyện. Dù sao thì nhà trường cũng mang tiếng lắm vì hàng ngày bốn cô nữ sinh mang bốn cái bầu đi học, mà tuổi họ chỉ từ 13 đến 16. Chính các cô ấy cũng không biết mmh đã mang thai với ai. Các em đã đụ với đủ loại đàn ông, con trai. Nhưng đã đồng loạt khai man là chỉ có thầy Triệp.
Cái ghế của ông hiệu trưởng cũng lung lay sau biến cố trời long đất lỡ này. Nhất là có người tốcáo rằng ông đã đụ cô giáo Thu và em bé Diễm Phương, nữ sinh lớp đệ Ngũ. Vụ này đang là đề tài bàn tán xôn xao trong trường.
Một buổi sáng, thầy hiệu trưởng đến gặp tôi: ‘
– Cô Mai. Thật là một điều bất đắc dĩ tôi phải đến đây tìm cô, nhờ cô giúp cho một việc tối ư quan trọng
Chả là có một hôm, sau giờ học, lúc chiều tối rồi tôi trở lại văn phòng để lấy cặp mắt kiếng. Khi đi ngang qua lớp đệ Ngũ thì tôi nghe tiếng rên của một cô bé:
– Bữa nào anh với em cũng ỡ lại đụ như vầy nhen. Em có uống thuốc ngừa thai. Không sao đâu. Em muốn anh đụ sao cho em ra mỗi ngày một cái.
Tôi mới bò xuống đến thật sát để xem ai đang làm chuyện đó trong trường vào giờ này. Thì ra đó là Diễm Phương với thầy Triệp. Hai người đang trần truồng đụ nhau mê mang không cònbiết gì nữa. Sáng hôm sau tôi gọi thầy Triệp lên văn phòng. Triệp chịu tội, nhưng đe dọa tôi không được làm lớn chuyện.
Vì nếu tôi làm thế thì thầy Triệp sẽ tố cáo tôi đã đụ cô giáo Thu cả hơn nửa năm nay.
Tôi có lén lút đi lại với cộ Thu nhiều lần thật. Nhưng tôi không hiểu sao Triệp lại biết được. Tôi cứng họng, chưa kịp phản ứng ra sao thì thầy Triệp nói tiếp:
– Ông cũng không trong sạch gì, mà tôi cũng là kẻ có tội. Không phải riêng với Diễm Phương mà hầu hết với tất cả m~ sinh trong lớp tôi dạy. Cũng không phải lỗi do một mình tôi, mà phải nói có sự đồng lõa của các em nữ sinh. Vì chính các em ấy tấn công tôi trước. NhưDiễm Phương chắng hạn. Em đã viết cho tôi trên hai mươi lá thư tình, trong đó hết mười lá cuối cùng diễn tả cảnh em mê tôi đến độ lúc nào tắm hay đi ngủ, em cũng phải sờ vào chỗ kín mà thủ dâm và đầu óc thì nghĩ đến tôi.
Và để cho tôi biết em đã lớn như người lớn, đã biết thèm chuyện ái ân, Diễm Phương đã cạo một mớ lông lồn dán vào cuối thư. Ghê gớm hơn nữa, Diễm Phương đã trét một chút nước lồn lên tên tôi và viết:
“Đêm qua em ra hai lần vì thương nhớ anh. Nước lồn em ra nhiều quá. Gửi anh một tí làm quà. ”
Triệp đưa những bức thư tình dễ sợ đó cho tôi xem để làm chứng. Rồi thầy nói tiếp:
– Thưa ông hiệu trưởng. Thu ngủ với ông vì ghen tôi với bé Bội Ngọc, và cũng để trám miệng ông về những lá đơn tốcáo Thu đã đụ với hàng bảy tám em nam sinh. Trong khi ông lại nhà Thu để đụ, thì Thu đã âm thầm đặt máy video quay tất cả. Những cuốn video đó Thu đã chiếu cho tôi xem để trả thù tôi đã đụ Bội Ngọc, đụ Thụy Trâm, Đoan Hạnh v.v… Tôi được xem cảnh ông trần truồng nằm bú lồn Thu, bú cặp vú nhỏ của Thu, và liếm đít Thu v.v… Tôi còn giữ tất cả sáu cuốn để làm bùa hộ mạng cho cuộc chơi lẫy lừng táo bạo của tôi với mấy em nữ sinh nhỏ tuổi mà dâm không khác gì người lớn.
Ông đưng sợ tôi tiểu nhân làm ông ô danh. Mặt khác tôi còn muốn dâng ông một của lạ. Đó là Diễm Phương. Cô bé mà ông đã bất quả tang tôi đang đụ chiều hôm qua. Lúc ông bò vào, tôi có thấy. Nhưng tôi vẫn tỉnh táo nằm đụ Diễm Phương, vì trong tay đã có những cuốn video làm bùa hộ mạng. Đụ xong tôi có nói với Phương:
– Việc này đã tới tai thầy hiệu tnlởng. Có lẽ mình phải tìm địa điểm khác. Thầy hiệu trưởng hăm sẽ đuổi em tuần tới.
Tôi dựng chuyện như thế cốt làm cho Diễm Phương khiếp sợ để chỉ cho em cách chạy nạn. Đó là ngủ luôn với thầy hiệu trưởng là xong.
Phương đồng ý ngay. Bây giờ thì tùy ông. Ông có thể từ chối hoặc thuận và chấp nhận món quà tôi tặng. Nếu ông đồng ý tôi sẽ sắp đặt cho ông gặp Phương tại nhắ tôi. Rất kín đáo.
Nói xong, thầy Triệp đứng lên trở về lớp học. Tự nhiên tôi thành kẻ tử tù không biết ngày nào lên đoạn đầu đài. Nhưng tôi vẫn miên mang với ý nghĩ được đụ Diễm Phương, cô bé 13 tuổihọc lớp đệ Ngũ. Tôi không đến nhà Triệp, mà nhờ Triệp chở Phương đến đoạn đường vắng, để tôi đón về nhà. Và chúng tôi đã đụ nhau nhiều lần trên chiếc xe van lớn của tôi.
– Nghe ông kể xong chuyện, tôi hỏi:
– Như thếthì tôi có thể giúp được gì cho ông hiệu trưởng?
– Có chứ! Cô biết là Triệp đã chết. Bây giờ không . Còn ai đến đón Diễm Phương đưa đến đoạn đường vắng. Cô Mai có thể nào giúp tôi việc nhỏ mọn đó không? Nói thật với cô, tôi đã yêu Diễm Phương hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Yêu như cô Mai đã yêu các cậu Khôi Toàn, Hạnh, Cơ, Khoát v.v… Tôi giật ưùnh thật sự. Vì làm sao ông hiệu trưởng có thể biết tên tất cả các bồ nhí của tôi. Ông thấy tôi
đổi sắc mặt, nên vội dịu lời phân trần để làm tôi an tâm:
– Cô Mai yên chí! Tôi còn biết nhiều điều ghê gớm hơn vậy nữa. Như chính nơi đây thây Triệp đã dẫn đến không biết bao nhiêu học trò tuổi vị thành niên tuổi từ 13 đến 17 để làm tình. Chính nơi đây cô cũng đã phá trinh rất nhiều cậu bé. Và cũng chính nơi đây Đoan Hạnh, hoa khôi trường mình đã làm cho thầy Triệp ghen điên lên mà tự sát.
Hai tay tôi run lẩy bẩy như lên cơn sất. Tôi nghĩ chỉ có một mình tôi biết được bí ẩn về cái chết của thầy Triệp. Không ngờ…
– Xin cô Mai bình tĩnh. Tôi không đến đây với tư cách là hiệu trưởng, mà là một đồng điệu, một đồng chí của Mai. Lẽ ra trường mình có đến bốn người. Nhưng Triệp đã chết, Thu đã ẩn danh. Còn lại chỉ có hai chúng ta. Tôi đã tự ý xếp bỏ hết những lá đơn tố cáo Mai, vì biết sẽ có một ngày tôi sẽ nhờ Mai giúp đỡ… Đó là nhờ cô hãy chịu khó đón Diễm Phương đến đây giùm tôi và tôi tình nguyện trả tiền mướn phòng cho cô Mai hằng tháng.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Thếlà tất cả hồ sơ tội lỗi của tôi đã được ông phi tang. Tôi nhận lời đi đón Diễm Phương, đưa đến đây cho ông mua vui. Trưa hôm đó, giữa lúc ông với bé Diễm Phương đang đụ lừng trời trong phòng, thì Toàn đến, trên tay xách một valise nhỏ. Giọng Toàn có vẻ hối hả đầy vẻ lo âu sợ sệt:
– Dì Marie. Dì hãy thu xếp đồ đạt thật nhanh lên, và Dì mau ra khỏi nhà này với em ngay. Nếu không Dì sẽ bị vạ lây. .
Tôi hỏi Toàn:
– Có gì mà ghê gđm vậy Toàn? Em có thể nói rõ hơn không?
– Dì có biết ai giết thầy Triệp không?
– Không
– Ông hiệu trưởng.
Tại sao? .
– Vì ông muốngiếtluôn ngườigiữsáu cuốn video quay cảnh ông đụ cô giáo Thu.
– Ai nói cho em biết?
Người tài xế xe hàng, thủ phạm vụ án mạng giết thầy Triệp đã khai như thế tại cảnh sát cuộc. Mà ba em là cảnh sát trưởng ở nơi đó.
– Vậy thì ăn thua gì đến Dì mà Toàn lo?
– Có! Vì Đoan Hạnh, Thủy Tiên, Khôi và em đã được thẩm vấn. Họ sắp đến bất cả dì nữa…
Tôi vội chạy vào trơng choàng chiếc áo dài, xếp vội vàng một vài thứ cần thiết vào chiếc valise nhỏ và theo Toàn rời khỏi căn phòng trọ chỉ trong vòng có 10 phút.
Chúng tôi về Vĩnh Long, quê ngoại của tôi. Hai tháng sau, đọc báo tôi thấy có đăng tin ông hiệu trưởng và người tài xế xe hàng mỗi người bị bản án khổ sai chung thân.
Bản án chung thân nặng nề đó đã làm tôi mở mắt, không còn dám phiêu lưu với trò chơi ái tình xác thịt nguy hiểm nữa. Tuy nhiên, bên tôi vẫn còn có Toàn, một kép nhí 17 tuổi. Toàn sống tại ngoại thành Vĩnh Long, nơi chỉ có đồng lúa, ruộng vườn, hương đồng cỏ nội. Tôi vẫn là giáo sư, nhưng tuyệt nhiên chỉ còn biết chăn gối mặn nồng với Toàn, mà bên ngoài trước mặt mọi người chúng tôi vẫn gọi nhau là dì cháu.
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)