Trông giáng dấp ông tội tình như một trẻ con. Phần ông sợ có ai vào thình lình. Phần ông sợ Kim Hằng tiến quá xa rồi ông có thể dính mắc vào đìêu mà ông gọi là tội lỗi. Bỗng điện thoại reo. Ông bốc lên, giọng không bình thường:
– Alô – Cảnh sát Trướng Vũ Hào tôi nghe.
– Làm việc gì mà hăng quá đến nỗi quên cả giờ cơm trưa vậy? Anh em đang đợi anh ở nhà hàng Đồng Khánh đây – Nè, bữa nay có ba ba hầm thuốc Bắc nữa nhe.
– Cho tôi xin lỗi, vì phải kết thúc hồ sơ nữ phạm nhân này nội ngày hôm nay. Hả, à… à… cô ta làm nghề gái gọi. Bao nhiêu tuổi hả? Mới có mười lăm, mới chết chớ – Thì đó – Nhỏ quá. Mình đâu có thể gửi qua phòng biện lý được.
Hả? ời, thì lẽ ra công. việc hỏi cung này là của mấy sĩ quan điều tra, hay biên tập viên – Nhưng cô bé… hơi.., cứng đầu, trả lời nhát gừng, không sợ ai hết, nên… tôl mới phả’i bậ.n bịu vầy đây chớ. Đẹp không hả? Không, ‘tôi không có ý kiến gì về nhan sắc của bọn thiếu nữ choi choi bây giờ hết… Nó, ui, ui, thôi nhen, để… tôi làm việc… tiếp, úi.. xin lỗi, bữa khác nhen.
Ông Cảnh sát Trưởng phải cúp vội cú phone, vì dưới kia Kim Hằng đã lòn qua dưới bàn, quỳ trên sàn xi măng, móc dương vật của ông ra, biểu diễn màn thổi kèn Tây. Lúc nãy ông “úi, úi” là vì Kim Hằng dùng môi ngậm hẳn đầu cặc của
ông vào mồm, nút nút mấy cái vô cùng nghệ thuật. Như lời ông nói, là dù đã lập gia đình trên 20 năm, ông chưa bao giờ được hướng cảnh “nhơ nhớp”, “súc vật” đó?
Ông cắn hai hàm răng lại chịu đựng – Giống hệt hình ảnh một phạm nhân cứng đầu trước những cú đấm đá dã man của người hỏi cung. Ông lấy vội tờ giấy, cầm viết hý hoáy ra cái điều đang làm việc chăm chỉ. Ong đóng kịch để lường gạt chính ông. Chứ nếu thực có ai bước vào thì làm gì không thấy ngay cảnh Kim~àng đang quỳ “thổi” khúc thịt nóng hổi, cương cứng của ông.
Thỉnh thoảng ông nhìn xuống xem rõ cảnh dâm tình bất ngờ mà Hằng đang tặng ông – Gương mặt em bé non quá là non! Một đóa hoa hàm tiếu! Một trái cây còn xanh mướt, nhỏ xíu – Đôi môi em nhỏ quá so vớl khúc gân như đòn chả của ông. Tâm trí ông bối rối. Cái lon Thiếu tá màu bạc gắn trên cổ áo ông đang mang, là kết quả cả một chuỗi dài ngày tháng tận tâm, tận lực với chức vụ, trách nhiệm. Có thể nào vì say mê em bé 15 tuổi này, rồi ông xuống còn Cảnh sát viên, ra chợ Bến Thành, ngậm tu huýt, làm chim bay, cò bay, chỉ đường lưu thông không?
Chức Cảnh sát Trưởng thơm ngon, béo bở này biết bao nhiêu người thèm đến giỏ giải. Thế nhưng, mồm Kim Hằng đang ngậm lút nữa khúc gân rồi. Em đang bắt chước cảnh chị Diễm bú cặc anh tài xế Toản ở nhà xe. Ông Cảnh sát Trướng vál Trời cho đừng có ai gọi điện thoại giữa lúc đó, cho ông tận hưởng cảnh “súc vật, nhơ nhớp” Kim Hằng đang tặng?
Hằng cổi áo, trệ cái xú cheng xuống một chút, dùng đôi ví xinh a8n cà cà đầu cặc của ngài Cảnh sát Trưởng. Rồi em còn chơi ác đưa cặc ông nằm giữa hai đôi vú, thụt tới, thụt lui như đụ. Hai hòn dái ông săn cứng – Quả thật từ thuở bé, ông chưa bao giờ nếm thử mùi tình dục với em bé nhỏ thua tuổi con gái út của ông. Thần tiên, cực lạc không chịu được.
Máy Interphone réo lên, ông bấm hỏit Có gì đó?
Ngoài kia, người sĩ quan phụ tá gọi vào:
– Thưa ông Cảnh sát Trưởng, có vợ chồng ông Thầu Khoán Trương Vĩnh Đạt muốn xin gặp.
– Anh trả lời với họ là tôi đang bận bù đầu với việc hỏi cung cô bé này, và đang làm việc với sĩ quan Phủ Tổng Thống cho vụ an ninh ngày Quốc Khánh sắp tới. Hẹn họ sáng mai nhen – à, quên, có ai muốn gặp cũng trả lời như thế –
Không cần phải gọi vào đây!
Trong khi đó Kim Hằng đã chồm hẳn lên, ngồi lên hai bắp đùi của ông, bá cổ ông, bắt ông hôn lưỡi. Tội nghiệp thầy Thiếu Tá. Ông run hơn bị sốt nước độc lâu ngày. Đẩy Hằng ra thì ông không đủ can đảm. Mà ôm Hằng để hưởng chút tình vụng trộm, ông lại càng không can đảm hơn. Ông ngồi thừ như cây thịt chết dể ngửi mùi hương cô gái trẻ tỏa ra tử da thịt thơm nồng. Thơm tự nhiên chớ không do nước hoa – Tóc tai cũng thơm – Hồn thầy Thiếu Tá bay bỗng chín từng mây xanh.
Dễ sợ nhất, kinh khủng nhất là ông biết khúc dương vật của ông đang tiếp giáp với chòm lông lồn đang ướt nhẹt của Kim Hằng. Cô bé đã tuột xì líp tử bao giờ? Cái váy đầm màu xanh đậm xòe ra che kín hết hạ bộ của cả hai người. Tim Thiếu Tá muốn bay ra khỏi lồng ngực khi cô bé hỏi:
– Anh muốn thử em cho biết một tý không?
– Thử cái gì? Ông hỏi thật bé, vừa đủ Hằng nghe. Không nói năng gì hết, Kim Hằng nhốm người lên, tay lòn xuống, cầm cặc ông Cảnh sát Trưởng, cho vào miệng lồn, rồi Hằng ngồi đè xuống, đè xuống… Khi Hằng bắt đầu “dộng cử”
thì điện thoại lại reo – Đầu giây bên kia là giọng bà xã:
– Anh đó hả? Bữa nay có về ăn cơm không?
– A… Bận lắm mẹ nó ơi. Mới đi họp trong dinh về đây. Tin tình báo cho hay có mấy toán đặc Công của V.C. xâm nhập tử Nhà Bè – Mà ngày Quốc Khánh lại cận kề. Bận dầu tắc, mặt tối luôn – Mẹ nó ăn đi nhen.
– Bận mấy cũng phải ráng ăn ngủ đầy đủ – Chớ bữa nay nghe giọng của anh run run có vẻ khác lắm đó nhen.
– Thì hai đêm rồi anh ngủ có 3 tiếng. Em biết đó
– Đã đành, nhưng mọi ìân, anh nói chuyện đâu có bị “hực hực” dứt quãng nhìêu lần. Làm như anh đang cử tạ hay làm gì nặng nhọc lắm? Phải không?
– À anh đang vừa nói chuyện với em, vừa xếp ba cái hồ sơ còn ứ đọng tử mấy ngày qua…
– Tối về ăn cơm nhen anh? Em chờ à.
– Cái đó nhất định rồi.
– Cả tháng nay hổng có gì cho người ta hết à. Nhớ thấy mồ. Bứa nay mà quên nữa là em thiến, đừng có la à. Hye!
Ông hú hồn, hú vía? Giọng ông trả lời bị đứt quãng là do em bé Kim Hằng dộng cừ hăng quá? Hằng hỏi:
– Bộ cả tháng nay anh không chăn gối gì với bà xã hả?
– à ừm, ừm có chớ, mà con mẻ quên đó chớ?
– Vậy là anh giống ba em à. Sống mà như đã chết? Anh cứ tiếp tục “pháo kích” thưa thớt, hoặc “trả hụi chết” một cách không tận tình, có ngày bà Thiếu Tá sẽ đi hoang, như em đã đi hoang! Bà Thiếu Tá thì có chồng, nên kín đáo hơn – Còn em chưa chồng, phải có handphone, nên bị đời kêu tên em là gái gọi. Bây giờ anh có thấy sự khác biệt giữa Đĩ và Gái Gọi chưa? Em ham làm tình là để thỏa mãn nhục dục – Hoàn toàn không vì tìên? Không phải sống giữa cái không khí và môi trường đầy tình dục ở nhà mà em trở thành dâm dục đâu. Cái này là tật bẩm sinh. Em thèm làm tình suốt ngày. Không phải mới đây, mà đã tử lâu lắm, lâu lắm!!!
Ông Cảnh sát Trưởng không nghe em bé nói gì hết, cứ ừ ử cho qua chuyện, vì Kim Hằng dộng cừ đã tuyệt trần, mà bộ đồ giữa của em còn bót quá, chật cứng, khác trăm phần trăm với lồn mẹ đĩ ở nhà. Để chắc ăn và an toàn, ông ẵm Kim
lIằng đứng dậy, hai người vẫn dính cứng – Ông bước lại khóa trái cánh cửa văn phòng, để không ai vào bất tử được. Kim Hằng sướng quá, nắc liên tục – Cái quần ông Cảnh sát Trưởng tuột xuống đất. Ông cho hai chân ra khỏi ống quần. Thế là cô bé đã hoàn toàn chiến thắng, hoàn toàn làm chủ luôn ông Cảnh sát Trưởng!
Bằng giọng trầm trầm bên tai, Kim Hằng thỏ thẻ:
– Cám ơn anh cho em một buổi sáng mê ly. Từ hôm bị bắt tới nay đã 3 ngày. Em thèm đàn ông còn hơn dân ghìên thèm xì ke. Đụ được anh, em hãnh diện quá. Đụ xong trận này, em có bị anh gửi đi cải tạo ở Trung tâm hoàn lương Thiếu nhi,
em cũng quá vui lòng.
Kim Hằng khôn ngoan nhắc lại câu nói đó của ông trong khi ông hồn phi phách tán vì những cú nắc thần sầu của cô bé. Ông ẵm Hằng như ẵm đứa con nít, mà dương vật ông lại lọt phủm cách dễ dàng vào lồn em bé. Tưởng có phải đổi mối
tình này với cái lon Thiếu Tá của mình, chắc ông cũng không có gì thắc mắc. Sướng kỳ lạ, sướng không tả nổi bằng lời nói. Nếu là phòng tư, có lẽ ngài Thiếu Tá đã la bể nhà rồi. Em bé Hằng hỏi cắc cớ:
– Có khi nào anh trốn bà xã đi ngoại tình như thế này chưa?
– Chưa, ngài Thiếu Tá trả lời ráo hoảnh.
Kim Hằng lấy ngón tay chỉ mạnh lên trán của ông, nói:
– Mặt xạo thì thôi – Em hỏi cho biết, chớ đàn ông, anh nào không xạo với vợ ít nhất là một lần, để ăn của lạ. Như hồi nãy, em đang đụ anh, mà anh dám dối với vợ là đang xếp chồng hồ sơ còn đọng lại tử mấy ngày…