Lộc biết cô bế đang muốn gì. V chàng đã trải qua rồi. Nhưng ở đứa con gái, hình như mãnh liệt và khắp thiết hơn, vì nó có kinh! Có miếng bông gòn nịt trước cửa mình… Chính miếng bông gòn ác ôn đó làm Khang thèm một nỗi thèm vô hình tượng, nhưng đeo đẳng, ám ảnh em ban ngày, dày xéo, đọa đày em ban đêm. Cả vào giấc ngủ. Ba ngày có kinh là ba ngày tâm hồn cô bé lạc lõng, bơ vơ. Ba ngày em tự cảm thấy mình trơ trọi, trống rỗng, cần có cái gì ấp ủ, hoặc tình mẹ, tình chị, tình cô giáo, hoặc tình một bạn trai tặng em một đóa hoa, một gói kẹo, hay mảnh giấy nhỏ viết “Khang ơi, anh yêu em!” Mảnh giấy đó sẽ được Khang dấu kỹ trong tập vỡ lâu lâu lấy ra, hôn nồng, rồi đọc dài như bức thư tình. Thế nên Lộc thử viết:
“Em yêu. Mỗi ìân em qua phòng anh, làm anh sợ quá. Sợ măng hay bố bắt gặp – Hoặc có thể em Uyển hoặc chị Ba nhìn thấy. Em hay nhảy vào lòng anh nhỏng nhẻo đòi đủ thứ chuyện – Em cầm tay anh nửa – Sao em cầm lâu thế – Nhất là hai hôm trước, anh đang nằm xem TV, em chạy qua, nhảy tỏm, nằm kế anh. Em có biết, suốt đêm đó anh chả sao nhắm được mắt, vì cứ nghĩ đến Khang.
Cẩn thận giùm Khang ơi, vì anh chỉ là con nuôi. Bắt gặp tụi mình vậy vậy, chắc bố sẽ tống đuổi anh ra khỏi nhà – Tội nghiệp anh. Yêu em? Mảnh giấy đã được Lộc xếp nhỏ lại bằng ngón tay, và được Lộc trao thầm kín cho Khang. Khang vào cầu xí mở ra đọc, rồi ứa khóc một mình. Sau đó cả tuần, không chạy qua phòng
Lộc. Không cả nói chuyện với Lộc. Lộc hỏi:
– Sao vậy em? Anh có làm gì cho em giận đâu?
Mới đầu, Khang im lặng, làm vẻ khinh khỉnh. Hỏi mãi, Lộc được em trả lời:
– Người ta không thèm gặp em nữa, thì em qua làm gì.
Tuổi thơ ngây, Khang không hiểu trọn ý bức thư – Nên em ứa khóc, giận hờn, và, muốn Lộc phải vỗ về, năn nỉ:
– Khuya nay, lúc em Uyển đã ngủ ngon, em… em lần qua phòng anh, anh có chuyện muốn nói – Đừng giận anh nhen.
Đêm đó, khoảng mười một giờ bốn mươi, Khang nhè nhẹ xuống giường, rón rén mở cửa, qua phòng Lộc – Lộc chỉ để ngọn đèn mờ mờ – Thấy Khang đến, Lộc chồi dậy, chạy đến ôm em bé 14 tuổi, lòng mửng như ai cho bạc triệu. Lúc đó Lộc đã dang dm, tằng tịu với chị Ba nhà bếp hết vài tháng. Nhưng tình đó là tình dục, tình của xác thịt. Còn tình với Khang… nó có cái gì Khang khác, chiếm hồn Lộc quan trọng hơn. Tình kia có là vì Lộc lỡ nhìn lén Thoa tắm nhìêu lần – Xác thịt đòi hỏi, Lộc không còn cách nào hơn, đành phải tìm chị Ba. Còn tình này, hình như phát ra tự quả tim. Nên thấy Khang đến, Lộc nhảy lại, không những ôm siết, mà còn ẵm nhấc Khang lên nhẹ nhàng như cầm đóa hoa:
– Uyển ngủ chưa mà em đi? Lộc hỏi.
– Rồi, em nghe nó ngáy vi vu, Khang trả lời.
– Đêm nay ngủ đây với anh, nhen?
– Thôi, ớ chơi với anh chút, rồi phải trớ về bên đó Lỡ ngộ Uyển dậy không thấy em, nó… la lên. Chết! Có cái gì muốn nói thì nói lẹ lên, em nghe.
Lộc kê mũi hôn lên má Khang, tóc Khang, mắt Khang cách mặn nồng thắm thiết. Cô bé dậy lên một cảm giác là lạ. Cảm glác này hình như đã xảy ra mỗi ìân Khang ôm gối nằm mơ mộng trong đêm tối. Lộc bế Khang lại giường, đặt cô
bé xuống nệm, chàng nằm đè lên người Khang và cố cho khúc gân cứng cà mạnh mu lồn Khang.
– Anh làm gì vậy? Khang hỏi.
– Anh yêu em. Anh muốn, anh muốn… hai đứa mình lấy nhau.
– Lấy nhau? là sao? Anh làm em sợ quá hà.
– Sao lại sợ – Đó, anh đang cà của anh lên chim em. Em không sướng sao? Em có muốn hai đứa cổi truồng, rồi…
– Thôi – Em nghe họ nói cổi truồng, em sẽ có chửa. Mẹ đánh chết. Hôn hít sơ sơ thôi anh Lộc. Anh làm em khó chịu quá hà… Anh cà cái gì cứng ngắt lên chim em vậy? Khó chịu thấy mồ – Có sao không anh – Khó thở quá đi, em hổng chịu đâu.
Miệng Khang thì chạy trốn. Mà hai tay Khang lại bấu mạnh vai Lộc. Đặc biệt, đít em xàng qua, xàng về nhè nhẹ. Lộc cà mạnh hơn như động tác chàng nắc, đụ, chị Ba. Quả thật Khang vừa sướng, vửa sợ – Sợ mang thai, sợ cỏ chửa, rồi đẻ
con, rồi nghĩ học – Lung tung, sợ mẹ đánh nữa… Nhưng con cặc của Lộc quả đang làm lồn Khang ứa nước ướt nhẹp – Inh dục đang rình rập cơ thể mới lớn của Khang – Nhất là mớ lông lún phún ngứa ngáy ở mu lồn đang được cặc Khang
xào qua xào lại, đã tê lê mê.
Lúc Lộc hạ môi xuống hôn, Khang đón nhận không do dự. Lộc muốn lấp miệng em bé, không cho em nói những lời phản đối, dù là phản đối lấy lệ Cả hai hôn nhau nồng nàn say đắm. Chỉ còn chờ Khang chịu cổi quần, là mọi chuyện
phải xảy ra. Lộc bày kế:
– Hay là tụi mình chỉ cổi truồng ôm nhau, hôn thôi. Không cần phải gần nhau. Khang thấy sao?
– Anh hứa chắc hén? Hổng có làm cho em có chửa à!
– Anh hứa. Cổi ra đi em. Ôm nhau đủ sướng.
Khang dè dặt, run rẩy. Khang cũng muốn thử xem tình dục là cái gì mà người lớn nhất định không cho trẻ em hưởng. Họ dành hưởng riêng một mình. Khang hiểu sơ sơ là hai bộ phận sinh dục của con trai, con gái sẽ gần nhau – Thế là có con chứ Khang không biết thèm gì về chăn gối. Cho nên khi em đã đưa cái quần khỏi đầu gối, Lọc đã trần truồng. Chàng cầm tay Khang đặt ngay bộ sinh dục của mình. Cô bé ngập ngừng, chưa biết phải làm gì, thì Lộc dạy:
– Bóp nó nhè nhẹ đi em. Đó, đúng đó. Rồi… xụt nhẹ nó đi. Khang làm từng bước, trong khi tay Lộc đã táo bạo xoa xoa lên chùm lông lồn lún phún của Khang. Chàng nghe tay mình bị ướt Ngón giữa của Lộc bắt đầu thám hiểm chỗ hột le. Lộc khều rất nhẹ mà nghe người của Khang giật từng chặp. Khang hơi thều thào rên khẽ:
– Khó chịu quá anh ơi? Ngón… tay… anh hay quá đi Chim anh sao nó cứng và nóng quá vậy? Em xụt nhẹ vậy anh có sướng không? Chớ ngón tay anh làm em muốn la làng quá đi.
– Em dang rộng hai chân ra, anh làm cho em sướng thân. Khang nghe lời làm theo – Ngón tay Lộc xuống khều nhẹ cửa mình. Khang bỗng phản ứng bằng cách níu mặt Lộc xuống bắt Lộc hôn môi em nồng nàn.
Vừa lúc đó, ngón tay Lộc chà lên chà xuống khe lồn. Nửa thân phía dưới của Khang rung lên. Mắt Khang mở không lên. Những ngón tay em bấm mạnh vai Lộc. Cái khoái lạc nhẹ lâng lâng đang luồn chạy khắp châu thân cô bé – Khi ngón
tay ma thuật eủa Lộc đứng lại trước cửa mình, thì cô bé hơi ễnh đít lên, và nói:
– Em thèm, chịu hết nỗi rồi Lộc ơi. Làm cái gì lè lẹ lên – Cái chỗ anh đang rờ đó, nó… nó… nóng, nó… đòi, nó… nó làm sao á, em không biết diễn tả…
– Nó đòi anh đâm vô, phải không? Lộc hỏi.
– Em không biết nữa. Đâm vô? đâm vô có chửa sao?
– Ngón tay, làm sao có chửa được. Anh thử cho coi nhen.
Bé Khang thở ra đầy lo âu, mà cũng không sao thắng được nỗi thèm khoái lạc. Hơi nóng con trai của Lộc đang làm toàn thân của Khang ấm nồng. Trời mùa thu, ban đêm mát lạnh – Căn phòng tĩnh mịch – Mỗi hơi thở tuôn ra sự thèm khát của Khang, Lộc đều nghe thấy – Lộc thử quậy nhẹ miệng lồn, Khang nín thớ một đỗi, Lộc hơi đâm nhẹ ngón tay vào. Khang rít vào một hơi, rồi nói:
– Em thở không nổi nữa anh ơi ? Vậy là… là đụ đó phải không. Coi chửng Lộc ơi. Em còn nhỏ lắm – Mang cái bầu đi học… bạn bè nó cười chết đi Có cách gì em khỏi có thai không?
Lộc chồm lên ghé vào tai Khang thầm thì:
– Anh đã nói với ngón tay thì em không thể nào có thai được. Chửng nào, cái của anh, cái em đang cầm đó, mà đâm vô, thì em mới sợ – Anh dùng tay làm cho em sương, nhen?
Khang im lặng – Hai chân em dang rộng thêm ra – Đầu Khang dúi sát vào cổ Lộc – Hình như em rất thèm, rất muốn thử, mà mắc cở với chính mình, với Lộc. Thế là ngón tay Lộc tuôn nhẹ vào, nhẹ vào, vào nữa. Lại rút ra, lại đâm thêm vào Toàn thể tâm trí Khang tập trung vào chỉ một điểm nóng đó. Khang nghe ngón tay người tình vào sâu. Hình như nó hơi nhúc nhích. Lúc đó Khang muốn la to một tiếng cho đã cơn thèm, cơn sướng, mà không dám. Chỉ biết véo đau cánh tay Lộc. Lồn em đang được Lộc “đụ” bằng ngón tay. Nước trơn lu – Lộc kéo tuốt ra xa, rồi lại đâm vào, chậm chạp, khoan thai, tử tốn, cho cô bé tận hưởng tột cùng khoái lạc xác thịt với xác thịt.
– Anh làm em sướng không? Lộc hỏi.
– Em… không biết. Đừng hỏi… người ta muốn điên lên đây nè. ác lắm. Khi không, rồi đè người ta ra… úi, đã, đã quá mình ơi! Em nằm đây tới sáng, không về bên đó nữa! Ui, vầy là cái gì chớ đâu phải đụ, hả Lộc? Anh kéo ra xa, rồi lại đút sát vào úi còn… quậy… nữa. Đồ khốn nạn Lộc, đồ chó đẻ Lộc. Đồ… đụ là vầy phải không.
Lộc không trả lời. Chàng sướng tửng tế bào khi tai mình được nghe nhửng tiếng chửi phát ra tử nỗi sung sướng quá sức của Khang. Giống hệt chị Ba – Chị Ba thì chửi tục tỉu hơn – Còn Khang dù ngất ngây, em vẫn đìêm đạm la nhè nhẹ – Những tiếng la nghe như một điệp khúc bản nhạc tình:
– Em đâu ngờ nó… sướng quá vậy hả Lộc? Ui, mê quá đi, thương quá đi. Bỏ học, lấy anh, đụ cho sướng nhen? Ngón tay vô được. Chớ cái này của anh, sao mà nó to, cứng ngắt, nóng hổi vầy, làm sao vô được hả Lộc?
Khang vừa dứt tiếng, Lộc tăng cường thêm một ngón nữa. Hai ngón, ngúc nga, ngúc ngoắc, làm cả âm đạo của Khang trào nước như suối. Cô bé lăn lộn, cào xé. Lộc làm hay quá. Chàng thực hiện tất cả bài bản chị Ba đã dạy cho. Thỉnh thoảng Lộc đưa hai ngón lên mút ngon lành, rồi lại đâm vào quậy phá. Lộc biết Khang
đã ra hết một ìân nên nước nôi như lụt lội tràn về Lộc hỏi nhỏ:
– Em ra rồi phải không, Khang?
– Em ra đâu. Nãy giờ vẫn nằm đây với anh mà.
– Không, ra tức là em đạt tuyệt sướng hết một lần đó?
– Em đâu biết. Chỉ nhớ hồi anh… thụt mạnh, em… tê tái hết cả người. Rồi điếng mất cả phút. Vậy là ra đó hả?
– Đúng đó. Lần tới, có ra nói cho anh biết vớn nhen?
– Chi vậy, nói vậy mắc cở thấy bà, ai dám?
– Ậy nói đi, cho quen, sau này mình đụ mới đã…
– Chớ như vầy, hổng phải là đụ sao?
– Chưa, vầy mới… là rờ rẫm, sở soạn. Chưa phải đụ.
– Chưa đụ mà sao sướng dễ sợ quá vậy? Đó anh, hai ngón tay anh làm cái gì trong xa mà em, em muốn la quá vậy. úi, nó ngúc ngoắc làm hư cá lội trong đó.,. sướng quá!
– Mành mạnh chút nữa được không? anh.
Lộc xoay hai ngón tay. Lộc khoan âm đạo – Sướng quá, con bé bóp cặc Lộc đau điếng – Lộc nảy sáng kiến:
– Bú nói đi Khang. Bú cho anh sướng với? Làm ơn giùm anh!
Con Khang, xoay người qua, ngậm vào khúc gân, ngồm ngoàm mút như mút cà rem – Miệng nó chật ních bới cặc Lộc to quá của con trai l 7 – Càng khoái, Lộc càng khoan mạnh. Một lúc lâu, Khang nhả cặc ra, la nho nhỏ:
– Em ra đó, ra đó. Đã lắm anh ơi! Lộc ơi. úi, sướng, sướng.
Rồi Khang xìu xuống như tàu lá héo, nằm thở hồng hộc. Thằng Lộc yêu quá – Nó ôm hôn con Khang tới tấp. Tay Lộc lột luôn áo Khang. Cô bé chả thiết ngăn lại. Toàn thân em trần truồng trắng bóc, nằm sải tay, còn say say theo với nỗi khoái lạc ngập tràn ìân đầu của tuổi Thiếu Niên… ánh đèn ngủ tuy mờ, nhưng cũng đủ soi cho Lộc nhìn thân hình thần vệ nữ tròn trịa, đầy đặn, trắng tươi của Khang.