VN88 VN88

Anh bú lỗ đít em đi

Uyển tự động nằm ngửa ra trên xi măng sân thượng. Toàn bộ thân thể em đang rung động từ chân tóc đến móng cẳng – Đầu gối của Lộc lại gác dè lên mu lồn Uyển, nhúc nhích. Uyển cung những móng tay bấu vào tóc Lộc, không còn biết gì chung quanh nữa. Rượu tình đang đưa Uyển lên cung trăng! ! ? Một đỗi lâu, Lộc đưa lưỡi qua cho Uyển – Cô bé học nút, bu, Chỉ thoáng chốc, Uyển “trả bài” không sót một chữ. Hai đứa bé hôn môi nhau lâu gần năm phút. Vửa nhả ra
nhìn nhau được một giây, lại ôm nhau hôn nữa – Lộc đã nằm lên người cô bé 13, cố tình tạo cho cô bé cái cảm giác đang làm tình như trẻ con ấn Độ Lộc cà cà khúc gân cứng ngắt lên mu lồn Uyển. Vửa hôn, Uyển vừa thớ khó chịu lẫn tiếng
rên âm ư thật tội nghiệp:
– Tụi mình đang làm gì vậy hả Lộc. Bộ… bộ… anh với em đang làm chuyện vợ chồng như bên ấn Độ hả?
– Không, em! bên ấn Độ tụi nó “làm” nhau hồi mới có ll tuổi. Còn cái này, em đã 13, mà anh thì 17. Mmh làm mới đúng – Còn tụi nó, đôi khi lồn, cặc, chưa mọc lông… à, này, nghe anh hỏi. Em… em… đã mọc lông chưa vậy?
– Kỳ quá hà – Hỏi cái gì thanh bai chút đi. Sao anh cứ hỏi toàn chuyện… khó trả lời không. Làm sao em dám…
– Em không cần trả lời, anh cũng biết em đã mọc lông? Đúng không?
– Ê? Xạo sự? Bộ anh có rình coi em tắm hay sao mà biết?

Thật ra, Lộc chưa bao giờ dám rình xem Khang hay Uyển tắm – Chàng biết được bời vì, nãy giờ đầu gối chàng đang trịn, cà mạnh mu lồn cô bé. Chàng nghe xào xạc, nham nhám, thì tất phải biết. Nhưng Lộc không dám khai việc đó ra. Mà phải phịa chuyện khác:
– Anh biết em đã mọc lông. Nhìêu, nhưng ngắn – Đúng không?
Cô bé hơi giật mình vì Lộc nói trúng phóc. Hình như lông lồn Uyển khởi sự mọc từ năm em mới mười một tuổi. Đúng vậy – Bởi vì năm đó, mu lồn em ngứa ngáy khó chịu, cứ bắt phải gãi hoài – Em đâu có ngờ lông mọc – Cho đến một hôm, cổi đồ, đứng trước gương, Uyển chợt thấy mu lồn có màu xam xám. Em sờ xuống, bàn tay đụng cả dãy lông mới lú như lông mày. Tính tình Uyển cũng thay đổi. Uyển thích nằm ôm gối đọc truyện tình, thích trầm tư, suy nghĩ những cơn mưa ban đêm, những bóng cây lung linh đổ xuống nền sân lát gạch, những chú chim, chú bướm nhớn nhơ ngoài vườn hoa. Và thích nói chuyện nhìêu, đùa nhiều với Lộc thay vì với chị Khang… Uyển thắc mắc:
– Chuyện bí mật này chỉ có mình em biết. Làm sao anh cũng biết – Nhất định anh… anh có rình xem em tắm??? Em hỏi vậy, bởi vì… em… em… trót dại thấy hết của anh, nhờ em táo bạo, bắc ghế xem anh tắm mấy lần… Có phải anh đã xem lén em tắm không? Nói thiệt cho em nghe?
– Thề với em là không có chuyện đó. Làm sao anh dám vào phòng em – Anh biết được bởi vì hồi nãy anh có cà đầu gối lên đó.
Uyển cười khanh khách, rồi tự nhiên hẩy lồn lên mấy lần, trong khi tay em ôm choàng mông đít của Lộc – Lộc năn nỉ:
– Đó là anh chỉ đoán mò thôi. Em đã thấy của anh rồi. Bây giờ… làm ơn cho anh tận mắt, nhìn của em chút. Được không?
– Không bao giờ! Mắc cỡ chết đi – Chết em chịu, chớ ai lại tự nhiên, cổi quần, cho anh xem kỳ cục vậy được. Em là con gái mà – Anh quên sao? Con gái phải kín đáo, ý tứ…
– Vậy hồi nãy giờ, anh nằm lên em, cà chim anh lên chim em, em… không cảm thấy gì hết hả?
– Quỷ cái anh này. Lại hỏi câu kỳ cục – Ai biết!
– Không biết sao mới đây, em ôm mông đít anh, rồi hẩy hẩy cái mông đít của em lên?

Nói xong, Lộc dùng chân mình dang háng cô bé ra, và nắc mạnh xuống lồn Uyển, cố tình bắt Uyển phải cho chàng xem iồn.
Cô bé trợn trắng đôi mắt. Mồm há tang hoát ra la:
– Lộc ơi, Lộc làm em đã ngứa mu lồn quá – Lông em nhìêu lắm Lộc ơi. Cho anh xem, mà nhớ đửng kể lại ai biết, nhé.
– Bộ anh ngu sao? Cho anh xem, rồi cho anh hôn nó luôn nhen.
– Đừng có hỏi. Em không ừ đâu. Muốn làm gì thì làm đi…

Lộc áp môi vào nút lưỡi Uyển ngất ngây. Chàng tiếp tục nắc, cà ngoài quần, cố làm sao cô bé phải tự tay cổi quần ra, Lộc mới chịu. Bây giờ thì Uyển đã tự động xàng cái mông theo từng nhịp nắc xuống của Lộc, để hứng đỡ. Thấy lâu quá Uyển nhắc:
– Ủa, sao nói muốn coi, muốn hôn của người ta, mà cứ nằm ỳ hoài ra vậy? Bộ… hổng muốn hả?
– Anh muốn, nhưng chờ hoài, không thấy em cổi quần!
– Trời ơi? Muốn ăn, phải lăn vô bếp chớ!
– Anh hổng dám – Em cổi ra, anh mới dám… Cổi đi em!
Cô bé nhốm đít lên, hai tay cho xuống, lần cái lưng quần ra, qua bắp vế, đầu gối, rồi khỏi người. Nhưng vẫn còn cái xì líp.
– Rồi đó, muốn coi, muốn gì thì làm đi, em nhắm mắt, mắc cỡ quá hà – Quỷ anh á? Thương lắm, em mới cho đó.

Đường đến cổng Trời chỉ còn có gang tấc – Nhưng Lộc vẫn kiên trì. Chàng muốn cái “mâm cao cỗ đầy” đó phải được tự tay Uyển dọn sẵn lên bàn, cho chàng tọa hưởng, nên nói:
– Mèm ơi, em đã cổi kiết gì đâu mà anh xem.
– Rồi, Lộc ơi, quần ra khỏi hai giò em rồi… em thề đó…
– Nhưng còn cái thứ hai, nó che kín lông em, làm sao xem?
Uyển thở ra, vờ “chán nản”, trách Lộc:
– Thiệt em chưa thấy ai lười biếng như anh à ? Em làm một nửa thôi chớ. Còn nửa kia… anh phải… phải…
Hai tay anh mắc ôm lưng em dây này – Không thấy sao?
– Thì đừng có ôm lưng em nữa, có được không?
– Không. Thương thấy mồ người ta mới ôm chớ bộ…

Uyển lại vờ thở ra, nhưng lòng em muốn vội thử xem tình dục là cái gì? Sao chỉ có bọn gái 11 tuổi ở ản Độ hưởng thôi. Nên, một lần nữa, Uyển nhốm đít lên, kéo vội cái xì líp màu hồng ra khỏi người. Rồi em nhắm mắt, nằm chờ…

Lộc lách người nằm xuống đất, nhưng mặt chàng vẫn đối diện với Uyển. Tay chàng lần xuống, sờ vào vùng cấm địa. Chàng xoa xoa và cảm thấy lông lồn của bé Uyển quả là nhìêu. Lộc hạ môi lần nữa, tìm nụ hôn nồng, trước khi xuống thăm rừng U Minh. Môi hôn, tay thì mân mê mấy sợi lông lồn, vuốt vuốt. Chưa chi, mà .. Uyển đã muốn ngất ngư – Hai tay em ghì chặt cổ Lộc, nói nho nhỏ:
– Đừng xem nữa, anh ơi! Em mắc cỡ lắm? Làm đại cái gì giống như tụi nhỏ bên ấn Độ đi! Ai lại xem lông… lồn. Rồi sáng mai làm sao em dám nhìn mặt anh???
– Em không biết, chớ tụi nhỏ bên ấn Độ, trước khi làm tình, nó cũng cho nhau xem, và còn cho nhau bú nữa? ? ?

Uyển lại thở ra. Thở ra vì em nóng ruột muốn hưởng chuyện làm tình xem nó sướng cỡ nào. Chớ không phải em thở ra vì mắc cỡ. Lộc bắt đầu hành quân. Chàng tự tiện mở các nút áo của Uyển, rồi dùng môi bú vú – Hai trái vú chỉ lớn
hơn quả chanh một ty – Nhưng môi Lộc đã làm bé Uyển rên kinh khiếp. Vì vừa bú vú, Lộc vừa cho tay sờ soạn lồn Uyển… Mấy ngón tay mặt của chàng ướt nhẹt nước lồn. Uyển thương quá khi thấy Lộc đưa mấy ngón lên miệng mút sạch.

– Xuống xem lẹ đi anh? Lồn em nóng quá trời – Chờ lâu quá hà… Lộc cố tình kếo dài cho cô bé phải kêu gào, mời gọi, Chàng tụt xuống, banh háng Uyển ra, áp mũi vào hôn thật lâu mu lồn đầy lông của Uyển. Mắt Uyển vẫn nhắm cứng. Em mắc cỡ thật! Lần đầu tiên, có người áp mặt vào nhìn chỗ kín của mình, và còn hôn nồng nàn thật lâu. Lồn Uyển thơm mùi trinh tiết – Lộc không thể tưởng tượng mình đang làm chủ một đóa hương trinh ngạt ngào đến thế. Chàng trố mắt nhìn, vì tranh tối tranh sáng. Chàng chỉ thấy một đám lông đen rì, bao phủ mu ìôn. Còn tuyệt nhiên không thể thấy một chi tiết nào khác hơn! Nước lồn dính mũi Lộc, môi Lộc, cằm Lộc.

Mê quá, Lộc há mồm, táp trọn cái lồn, mà bú. Chàng thè lưới nhọn, kéo lên kéo xuống khe lồn. Làm thật lâu. Bé Uyển mở mắt nhìn xuống – Lòng nó dậy lên nìêm thương vô biên nơi Lộc – Gái mới lớn, mà được như thế là coi như đã về thiên Đàng – Có ai kề súng vào mang tai bảo Uyển hãy đẩy Lộc ra, nó cũng không nghe – Lộc múm môi vào hột le mà bú. Uyển không còn biết gì nữa, chỉ gào lớn:
– Ui, ấn Độ ơi, Cà ri nị ơi, ui, chết chớ làm sao sống nổi. Anh làm cái gì vậy hả Lộc? Sao nói coi lồn, rồi bây giờ… bây giở bú cái hột đó? Ui, trời xanh cao ơi, chết con… Cái đít của Uyển đã biết tự động hẩy lên, thụt xuống. Cho đến khi lưỡi Lộc đến thám hiểm cửa mình, ngoáy ngoáy đầu lưỡi ở đó Bé Uyển nói hoảng:
Chết bà em rồi, ui, nguyên đàn ong bay vô lồn em kìa. Ai có cái vòi nước cho tui mượn, tui xòe, tôi… xịt, tôi đuổi nó đi – Chớ nó đang tụ lại cắn lồn tôi… bớ Trời… !

Xong, Uyển bặm môi, trợn mắt, quằn quại như con heo bị cắt tiết – Hai tay chặp vào cặp vú Uyển gào la sung sướng chưa từng có – Lộc đâm luôn lưỡi sâu vào âm đạo. Cái lưỡi thần tình vừa đụ, vừa cử động lăng xăng bên trong. Uyển sướng đến nước mắt ứa ra, như khóc!!!

Trăng đã lên ngang đọt dửa. Thứ ánh sáng màu xanh huyền diệu tỏa xuống, với chút không khí lạnh của mùa Thu. Mỗi lần chiếc lưỡi dài của Lộc đâm vào, là mỗi lần làm bé Uyển tê tái ngàn vàng. Nó ôm đầu tóc của Lộc nà cào xé, mà bứt mạnh. Lộc mê quá, chả còn biết đau là gì!

Chàng nuốt mấy lần thứ nước lồn trinh tiết đặc kẹo, mặn mà. Chàng đìêu khiển cái lưỡi như khúc dương vật – “Đụ” một hai phút, Lộc lại kéo ra liếm khe lồn – Xong lại dùng~ hai môi, banh căn hột le ra, dùng lưỡi đánh lăng tăng.

Cái bụng em bé trồi, sụt như sóng dữ ngoài khơi:
– Lộc ơi? Bao giờ thì em thành cô gái ấn Độ? Sao bú lâu quá vậy anh? Em thở không nổi, mệt quá hà. Đửng có cạp cái hột đó nữa có được không? Trời ơi, mới nói anh lại… ngoạm vô… anh bú rồi – Ui, chưn, tay, bụng, chỗ nào của em cũng giựt như bị mắc kinh phong Lộc ơi. Mệt quá hà!!! Hổng biết đâu, bắt đền anh đó – Ui, đã dễ sợ, vầy là iàm tình kiểu ấn Độ đây hả anh? Còn đụ là sao? Em chờ hoài không thấy. Ui, ui, cái lưỡi anh hay quá xá là hay…

Đó là lúc Lộc gồng mạnh cái lưỡi, dũa cái mồng đóc của Uyển – Em bé nghiếm răng, gồng mình chịu đựng – Đã thế, hai bàn tay Lộc cố vói lên, xe liên tục hai đầu vú to bằng hai đầu chiếc đũa con. Nước lồn túa ra như lũ lụt – Lộc tha hồ
nuốt, ăn, như ăn một bữa tiệc quý giá, đắt tiền.

VN88

Viết một bình luận