Qua khỏi Cái Bè thì trời bắt đầu đổ mưa. Lúc đầu cơn mưa còn nhỏ nhưng càng lúc càng nặng hột. Chiếc xe đò củ kỹ ì ạch chạy chầm chậm trong đêm tối. Khi qua được bắc Mỹ Thuận thì sấm sét lại vào cuộc. Có lẽ trận bảo dự đoán đã đến nhanh hơn thông báo trên đài truyền hình. Chị Hai lo lắng ra mặt, chị thấp thõm cố nhìn con đường trước đầu xe, con đường càng lúc càng khó nhận ra dưới cơn mưa. Chị khẩn trương nói với tôi:
– Tâm ơi, chị lo quá, chạy như vầy nguy hiễm quá, không thấy đường xá gì hết…
Một ánh sét kèm theo một tiếng trời gầm làm mọi người trên xe giựt bắn mình. Chị Hai cuống cuồng trong thật thảm hại. Chính tôi cũng không ngờ là người chị đạo mạo của tôi lại sợ hãi đến độ mất cả phong độ thường ngày của chị như vậy: cô giáo nghiệm nghị bây giờ đã trở thành một đứa con nít đang sợ đến tái mét mặt mày vì vài cú sấm sét! Một tiếng sấm nổ vang trời làm chị Hai la lên một tiếng thất thanh rồi chị chui vào lồng tôi ôm tôi chặt cứng. Chị run lên như con mèo bị té sông! Mấy tiếng nổ nữa làm chị quíu tay quíu chân chui rút hơn nữa vào lồng tôi. Tôi buồn cười vì trong tình huống thật bất ngờ này, chính tôi lại phải bảo vệ cho chị tôi. Nhưng cùng lúc đó tôi lại có một cảm nhận thật lạ lùng: mùi đàn bà con gái của chị xông lên mũi tôi ngầy ngật… tôi cố xua đuổi cảm nhận đó nhưng thực tế lại cho tôi tín hiệu là tôi đang ôm trong tay một cơ thể đàn bà thật ấm, thật mềm, một cơ thể đang run rẩy thật thảm thương. Tôi rướn người định đẩy người chị ra một chút nhưng một tiếng sấm lại làm chị ôm tôi chặt hơn. Tôi nói nhỏ vào tai chị:
– Không sao đâu chị Hai, có em đây, chị đừng sợ.
Chị lấp bấp:
– Tâm ơi, chị sợ quá… chị không muốn chết đâu…
Tôi vừa buồn cười vì câu nói ngây ngô, vừa thương cho chị. Tôi vòng tay ôm chị thật trìu mến. Chị Hai lại mếu máo khóc sụt sùi. Tôi hôn vào mái tóc chị như hôn một đứa bé. Mùi thơm của chị làm tôi say say… Ngay lúc đó, tôi chợt thót tim khi nhận biết là một gò vú của chị đang ngẩu nhiên nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi, một gò vú thật mềm mại đang phập phồng làm đầu óc tôi quay cuồng… Tôi hoang mang khó xử vô cùng, tôi không biết phải làm gì bây giờ. Chị Hai vẫn thỗn thức trên ngực tôi, chị bấu víu vào tôi như người không biết bơi gặp được cái phao. Chị hòan tòan bị mất tự chủ, chị không còn là cô giáo nghiêm nghị nữa mà chỉ là một người thiếu phụ yếu ớt đang bị khủng hoảng cực kỳ. Bên ngoài Trời Đất lồng lộn lên thật kinh hoàng…
Tôi bối rối cuối xuống mái tóc rối tơi bời của chị mà hít mùi của chị, mùi thơm tuyệt vời… chị Hai bớt run, chị thều thào:
– Đừng bỏ chị nghe Tâm… đừng bỏ chị… chị không muốn đâu…
Tôi cảm động hôn lên vành tai của chị. Tôi nghe chị rùn mình nhưng hình như lần nầy cái rùn mình của chị không giống như hồi nẩy. Tôi cảm nhận là chị căng thẳng người lên như muốn ngồi bật dậy… Có lẽ là chị vừa nhận thức ra tình huống khác thường giữa chị và đứa em trai! tôi tưởng là chị sẽ ngồi ngay thẳng lại trên ghế… nhưng sau vài giây lưỡng lự, chị lại buông lõng người ra, chị ngoan ngoãn nằm lại trong vòng tay tôi. Hành động của chị như là một tín hiệu kín đáo cho tôi… tôi mừng rỡ, rồi không suy nghĩ, bàn tay tôi dè dặt bóp nhè nhẹ gò vú êm ái trong tầm tay, tôi cảm nhận một điều không ngờ là dưới làn vải mong manh của nịt vù, núm vú của chị Hai từ từ căn cứng lên. Cơ thể của chị Hai rung động liên tục… Tự nhiên tôi thấy mình hạnh phúc vô cùng, trong cái đêm bảo tố kinh hoàng này, được ngồi trong chiếc xe đò ì ạch củ kỹ, mà lại được ôm chị của tôi trong tay. Tôi dúi mặt vào mái tóc của chị mà tận hưởng giây phút lung linh này… Bên ngoài cơn bảo vẫn không giãm cường độ, nhưng tôi bất cần. Thân thể nồng ấm của chị cũng hết run rẩy rồi. Trong bóng tối, Chị ngước mặt lên nhìn tôi, gương mặt còn dàn dụa nước mắt… Tôi đưa tay trìu mến vuốt đôi gò má để chùi nước mắt. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy chị Hai của tôi đẹp, một cái đẹp thật giản dị, tự nhiên. Trong bóng tối mờ ảo, dưới những lằn sáng bất thường của những cú sét, chúng tôi nhìn nhau không chớp mắt, thời gian như ngưng đọng lại… Không biết ai, chị Hai hay tôi, đã vụng về đi bước đầu tiên, nhưng tôi chỉ biết là hai đôi môi quyện vào nhau, một nụ hôn làm cả chị và tôi bay bổng thật xa tít bên ngoài không gian và thời gian. Một nụ hôn mà cả mấy năm sau tôi vẫn còn bồi hồi nhung nhớ… Lưỡi của chị thật mềm thật mịn, môi của chị thật thơm thật dịu, tôi âu yếm nút lưỡi chị Hai trong một nụ hôn nhớ đời, chị Hai nhắm khít mắt lại, chị run rẩy thật thảm hại nhưng chị cũng đưa hai tay lên vuốt ve gương mặt của tôi. ..
Giọng chú tài xế chợt vang lên át cả tiếng mưa:
– Đến Sa- đéc rồi, bảo lớn quá, xe chạy không được nữa, bà con nghĩ qua đêm ở đây, có nhà trọ tập thể. Xin cảm phiền.
Tất cả mọi người hấp tấp mò mẫm xuống xe. Tôi nắm tay chị hai dẫn chị chạy về phía nhà trọ. Ai nấy đều ướt nhẹp như chuột lột. Căn nhà trọ tập thể gồm căn nhà ngủ với đâu chừng mười mấy cái giường với mùng treo sẳn. Xóm này không có điện nên chỉ có vài ngọn đèn cầy heo hắt không đủ đẩy lùi bóng tối dầy đặc. Chị Hai run lập cập thật thiểu nảo, mặt chị tái xanh vì lạnh, chị nhìn tôi như cầu cứu. Tôi lấy đại bộ bà ba của tôi trong cái xách ba- lô cầm theo, tôi đưa cho chị biểu chị thay cho nhanh để khỏi bị lạnh. Chị ríu ríu nghe theo lời tôi. Tôi thay nhanh quần áo rồi chui vào mùng, nằm cùng giường với chị. Tôi ôm chị vào lòng mà ru như ru con. Chị bị lạnh, run lên cầm cập nhưng rồi sức nóng của tôi làm cho chị từ từ dịu lại.
Chị ngoan ngoãn rút đầu vào ngực tôi.
Cu tôi căn cứng lên vì kích thích, tôi khép nép ép con cu vào bụng chị hai.
Chị không phản ứng.
Tôi lại kiếm môi chị mà hôn, chị đáp lại thật vụng về.
Tôi luồn tay vào xoa bóp hai gò vú nhỏ nhắn của chị, chị rên khe khẽ, chị lắp bắp: « mình điên rồ rồi sao hả em? ». Núm vú của chị nhỏ xíu như như hột đậu phọng, giống như núm vú con gái mới lớn. Tôi kích thích quá đổi… Tôi cúi xuống vạch áo chị ra ngậm đầu vú nóng bỏng căn phồng mà bú, móng tay chị bấu vào vai tôi.
Tôi đưa tay xuống nâng niu vùng bụng của chị, chị thều thào trong miệng tôi: « đừng… đừng… », người chị cong lên nhưng chị lại ép sát vào tôi hơn.