Đến lượt tôi phải bối rối; câu chuyện đang đi vào một khúc quanh đầy bí mật mà cũng đầy thú vị cho tôi. À thì ra tôi đã quên là thằng em trai của mình đã không còn là một đứa con nít nữa rồi! Tôi lén nhìn nó, thiệt là thằng Hoàng không còn là thằng em chạy nhong nhong ngoài đường nữa mà đã là một thanh niên cường tráng.
Tôi cầm một miếng soài đưa vào miệng của nó. Không biết vô tình hay cố ý mà da tay tôi chạm vào môi nó. Tôi rùn mình rút vội tay ra làm rớt miếng soài xuống giường.
Hôm sau tôi lại đến bệnh viện để cho thằng Hoàng ăn chiều vì các bạn cũng biết đó, ở nước Việt nam chính người nhà phải nuôi bịnh nhân. Thằng Hoàng mừng rỡ vì dạo sau này hai chị em ít có dịp được gặp nhau. Hai chị em vui vẻ trò chuyện, tôi rất thích thú vì chúng tôi nói chuyện với nhau rất thoáng. Bên ngoài trời tối dần chúng tôi mải mê trò chuyện nên cũng không màn bật đèn lên. Tôi cười hỏi thằng Hoàng:
– Em bị bó bột tay như vậy bao lâu?
– Bác sĩ nói còn tùy, nhưng ít nhất cũng 1 tuần, 10 ngày.
– Như vậy cho chừa! ai biểu té xe làm chi bây giờ không có tay thì hết đường « rờ mó ».
Tôi định cười thêm để chọc nó nhưng tôi ngưng lại vì thấy gương mặt nó buồn bả, thật đáng thương. Thằng Hoàng nhìn mông lung ra ngoài khung cửa sổ, tự nhiên tôi thấy thương nó vô ngần…
Hai hôm nữa tôi mới có dịp vào nuôi thằng Hòang. Nó vui mừng ra mặt:
– Chị biết không, mấy người kia vào em chán quá chừng chỉ cầu trời cho đến phiên chị.
– Xạo quá nghe! nói đi, tại sao em chờ chị?
– Có chị nói chuyện vui hơn, gần gũi em hơn… em thích.
Nó nói bằng một giọng thật thành khẩn làm tôi cũng thấy lóng mình ấm lại một cách không ngờ. Tôi mỉm cười nói:
– Vậy thì chị cho em đặt một yêu cầu, chị sẳn sàng đáp ứng.
Mặt thằng Hoàng chợt đỏ ửng lên, nó lúng túng:
– Chị nói thiệt không?
– Thiệt chứ, cứ nói đi, sẳn chị đang vui đây, chị sẽ chìu ý em.
– Cả tuần nây bị trói tay, trói chân, em chỉ có một đòi hỏi mà thôi.
Nó cuối đầu không dám nhìn tôi:
– Em chỉ cần được… thủ dâm… chị giúp em…
Tôi choáng váng mặt mày, tôi nghe giọng tôi lạt hẳn đi:
– Em nói gì vậy? chị… chị… nghe… không rõ…
Thằng Hoàng càng thiểu nảo hơn:
– Tại chị hỏi… em mới dám nói… em xin lỗi chị…
Không gian như cô đọng lại, mặt tôi lúc đó chắc đỏ gấc, tôi nghe tim mình đập thình thịch. Đầu óc tôi quay cuồng với bao ý tưởng xung đột. Thằng Hoàng im thin thít không dám nhìn tôi. Lâu lắm… trong trạng thái như trong cơn mê, tôi giựt mình khi thấy bàn tay tôi đưa ra phía trước rồi đặt lên tấm trải giường… Thằng Hoàng len lén nhìn tôi… bàn tay tôi luồn dưới tắm chăn mỏng… tôi nhắm khít mắt lại, không ngờ mình lại táo bạo như vậy… bàn tay bở ngỡ đụng vào da bụng đứa con trai rồi trườn xuống sâu… tôi lịm người đi khi nắm con cu căn cứng của thằng Hoàng. Ôi, không ngờ là tôi đang cầm con cu của đứa em trai của mình trong tay, con cu nóng ấm, êm dịu làm tôi run bần bật. Một luồng tình cảm mạnh mẻ từ từ tràn ngập lòng tôi. Tôi phải công nhận trong sự hổ thẹn là tôi sung sướng được nắm con cu của thằng Hoàng, sung sướng một cách lạ kỳ… Và rồi tôi từ từ sụt cu của nó. Thằng Hoàng đã bị kích thích quá sức nên khi tôi vừa bắt đầu sụt nó thì nó đã gồng người lên mà rít hối hả, nó hả miệng ra kêu không thành tiếng rồi khí nó bung ra xối xả… tràn xuống đẩm ướt cả bàn tay của tôi. Nhìn đứa em trai thương yêu đạt được khoái lạc, tôi cũng bị ngọn lửa tình dục đánh trúng và tôi gục đầu vào thành giường, tôi cắn răng ráng khép chặt hai đùi mình lại nhưng rồi tôi cũng phãi đầu hàng, tôi run rẩy để âm khí ứa ra liên miên trong lồn của tôi… Tôi không ngờ mình có thể sướng được như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật, trong căn phòng của cái bịnh viện tồi tàn này.
Năm phút sau tôi ráng lấy lại bình tĩnh nhanh chân bỏ chạy ra khỏi bịnh viện, mặt tôi nóng bừng, trong đầu óc bao nhiêu tư tưởng mâu thuẩn chọi lẩn nhau. Tôi vừa bực bội, vừa ngượng ngùng hổ thẹn nhưng tự thâm tâm tôi một tình cảm mới lạ nhen nhúm bộc phát lên: tôi hãnh diện đã làm cho em trai tôi sung sướng! Tình cảm đó dần dần lấn áp những mâu thuẩn của lý trí.
Những ngày kế tiếp, hể rảnh là tôi vào thăm thằng Hoàng, nó mỉm cười sung sướng tiếp đón tôi:
– Chị Hai…