Khi chúng tôi xuống ăn sáng, một cặp vợ chồng trung niên ở bàn kế bên gật đầu chào chúng tôi với một nụ cười hóm hỉnh. Mợ ngạc nhiên hỏi nhỏ tôi:
– Hiếu có quen họ hay không vậy?
– Không có.
– Vậy sao mà họ chào mình, mà hình như họ nhìn mình là lạ sao đó nghe!
Tôi nheo mắt ghẹo Mợ:
– Chắc là phòng họ cận phòng mình, mà tối hôm qua và sáng nay, họ nghe Mợ rên rỉ quá nên không ngủ được…
Tưởng tôi nói thật, hai gò má của Mợ đỏ gất lên. Mợ mắc cỡ chỉ muốn chui xuống đất mà trốn, Mợ quýnh quáng thiếu điều làm rớt ly cà- phê đang cầm trong tay. Tôi nhìn Mợ mà cười dòn. Tôi thấy mình thật có diễm phúc mới gặp được một người đàn bà mộc mạc như Mợ.
Tôi đề nghị dẫn Mợ đi tắm biển và Mợ vui như con nít khi nắm tay tôi nhẩy sóng đến mệt nhoài. Mợ nói là cả chục năm nay chưa bao giờ Mợ có cơ hội đi tắm biển. Tôi hóm hỉnh hỏi Mợ:
– Mà lại đi tắm biển với thằng cháu yêu Mợ tha thiết thì còn thích biết mấy phải không?
Mợ ngượng ngùng đập tay vào lưng tôi cười gượng, không trả lời. Đang tắm, tôi nhìn quanh không thấy ai gần, tôi hứng tình ôm Mợ vào lòng rồi thò tay xuống tuột quần tắm của Mợ, Mợ hổ thẹn đỏ mặt… Tối bợ hai đôi mông của Mợ để bồng Mợ lên ngang tầm cu của tôi. Mợ hốt hoảng dáo dác nhìn xung quanh sợ có ai nhìn thấy hành động trắng trợn của tôi… nhưng tôi đã canh me rất kỹ, nước biễn ngang tầm ngực của chúng tôi là bức tường an toàn nhất! tôi đút cu vào Mợ mà đứng đó đụ Mợ thật ngon lành, Mợ quàng hai chân vào đùi tôi rồi gục đầu vào vai tôi cười khút khít:
– Hiếu là con ma dâm đãng. Mợ sợ Hiếu hết chổ nói luôn rồi đó nghe!
Tôi chăm sóc cho mợ từng ly từng tí. Mợ rạng rỡ sung sướng như cây khô được tưới nước, như đứa bé đang đói mà được cho dĩa cơm.
Tối đến, sau khi đụ nhau một lần, mợ ôm tôi mà khóc thỗn thức, Mợ nghẹn ngào:
– Mợ khóc vì chưa bao giờ trong mình tràn đầy hạnh phúc như ngày hôm nay, hạnh phúc làm mợ chới với, mất cả định hướng. Mợ không dám nghĩ đến ngày mai, khi phải trở lại cuộc sống tẻ nhạt. Mợ sợ là đã trao hết con tim cho Hiếu trong mối tình loạn luân này. Hiếu là cháu của mợ nhưng không hiểu sao Mợ lại chỉ muốn lo cho Hiếu như một người vợ lo cho người chồng. Mợ sợ quá Hiếu ơi
Tôi tìm lưỡi của mợ để nút đến khi mợ quên đi những suy nghĩ bi quan. Tôi lại muốn Mợ nút cu của tôi, Mợ còn mặc cảm nên lúc đầu Mợ dùng dằn không chịu, Mợ nói từ nào đến giờ chưa bao giờ Mợ làm chuyện đó vì vậy Mợ không quen mà lại sợ lắm… nhưng rồi vì tôi năn nỉ Mợ mãi miết nên Mợ cũng ngượng ngùng chấp nhận bú cu tôi. Mợ dè dặt ngậm đầu con cu của tôi vào miệng, xong Mợ thử nút nhè nhẹ xem sao! quen dần, Mợ từ từ ngậm hết cu vào miệng, xong Mợ bở ngỡ bú cu tôi. Tôi hãnh diện nằm dựa lưng vào đầu giường mà nhìn con cu của mình nằm lút trong miệng của Mợ tôi, tôi là người đầu tiên được Mợ bú cu, Mợ bú thật là vụng về nhưng tôi lại thích đến nổi gai nổi ốc cùng mình… Tôi thò tay xuống để bóp vú của Mợ… khi không còn cầm cự được, tôi đẩy đầu Mợ ra rồi tôi hả hê rên lớn khi khí của tôi bắn ra liên miên. Mợ ngước nhìn tôi, ánh mắt đầy tự hào.
Nhưng rồi cũng đến ngày tôi phải lên máy bay về lại Âu Châu.
Rất nhanh chóng tôi cảm thấy thiếu vắng mợ tôi một cách kỳ lạ. Một chuyện tình tưởng đâu mau đến mau tan nhưng rồi nó lại để lại những dấu vết hằn sâu không ngờ. Tôi cố chống chọi nhưng rồi tôi không chịu đựng được nữa và chưa đầy một tháng sau, tôi lại lẳng lặng lấy vé máy bay trở về Việt nam. Tôi không báo cho gia đình biết và tôi ngụ tại một khách sạn.
Hôm sau tôi canh đến giờ tan sở để đến trường nơi làm việc của Mợ tôi để đón mợ mà không báo trước. Tôi đứng bên kia đường chờ đợi. Sau một lúc, tôi thấy mợ đi ra cổng trường cùng một nhóm đồng nghiệp. Thấy mợ tim tôi như muốn nổ tung ra… Mợ chào các đồng nghiệp rồi cúi đầu định đi về cuối phố nhưng rồi như có linh tính báo tín hiệu lạ cho Mợ, nên đột nhiên Mợ ngừng bước hoang mang, xong Mợ hối hả ngước nhìn sang đường…
Tôi nhớ mãi mãi giây phút huyền diệu đó…
Giây phút khi tôi biết là tôi được một người đàn bà yêu tôi thật sự, yêu tôi với tất cả con tim của người đó.
Mặt Mợ tiều tụy, xanh xao làm tôi lòng ngực tôi đau nhói lên. Mợ ốm hẳn đi một cách không ngờ… Mợ rơm rớm nước mắt đứng bên kia đường nhìn tôi trân trân. Tôi cũng cảm động ứa nước mắt… Chung quanh chúng tôi tiếng ồn ào náo nhiệt của một con đường Sàigon dường như lắng xuống và biến mất dạng, trong sự im lặng lạ lùng đó, tôi nghe rõ mồn một tiếng kêu của Mợ:
– Hiếu!