VN88 VN88

Lồn em ẩm ướt trơn tuột khi anh đút cu vô lồn địt

Trong tiếng khóc, giọng nói của Hạnh vẫn có sự ngọt ngào làm lịm lòng Phong.
Phong dịu giọng hỏi Mẫn: “Thế chú đã trình bày rõ ràng với thầy Hương Quản chưa?”
Mẫn đáp trong hy vọng: “Dạ con đã năn nỉ nhiều lần nhưng thầy Hương nói là sau khi xem xét qua lý lịch của tất cả quân lính trong làng con phải đi để giử đủ quân số, trừ khi Quan cắt bớt lực lượng hay tuyển mộ thêm tân binh.”
Trong khi Mẫn cúi đầu khẩn khoảng, lần đầu tiên Phong mới có dịp quan sát Hạnh một cách tỉ mỉ. Nàng có một khuôn mặt bầu bỉnh với má lúm đồng tiền, đôi mắt lá liểu có đuôi với cặp chân mày sắc sảo. Nhìn thấp xuống nửa là một bầu ngực vung cao mà chiếc yếm và manh áo vải thô kín đáo cũng không che dấu được. Trong tư thế nàng đang quỳ Phong nhìn rõ cặp đùi thon dài đang bó sát dưới lớp quần vải. Ở giửa là một gò cao ẩn hiện dưới vạt áo ngắn. Chắc chắn mu lồn nàng tròn đầy như câu tục ngử “mặt nào ngao đó”. Với lòng tham muốn tình dục mà Phong đã thiếu vắng cả năm nay, chàng chợt nảy ra một âm mưu đen tối.
Phong hứa hẹn với Mẫn và Hạnh: “Theo hệ thống quân giai tôi không muốn qua mặt thầy Hương quản làng ta. Chú nên ra biên phòng một thời gian. Tôi hứa là sẽ sắp xếp với thầy Hương để chú được về trước khi vợ chú sinh nở. Tôi sẽ cho người và đích thân tôi sẽ thường xuyên thăm viếng và giúp đở vợ chú.”
Mẫn cảm tạ thượng cấp: “Bẩm Quan, được sự giúp đở của Quan Lớn con bây giờ an lòng ra đi làm nhiệm vụ. Mẹ con nhà nó được vuông tròn thì con cám đội ơn Quan rất nhiều”.

Đã hơn một tuần trôi qua Phong vẫn còn dè dặt chưa dám qua nhà Hạnh. Nhiều đêm Phong nằm mơ thấy mình được cùng Hạnh vầy cuộc mây mưa, được mân mê cặp vú rắn chắc, được hôn, được dùng lưởi mơn trớn từ hai cái núm vú hồng hồng rồi dần xuống đến vùng cấm địa với mu lồn u cao và hòn ngọc ngày càng nở lớn với sự kích thích của đầu lưởi Phong, và cuối cùng cả hai đều sướng ngất sau nhiều giờ ân ái. Khi tỉnh dậy Phong mới biết mình đã xuất tinh trong giấc mơ làm tình với Hạnh.
Đến ngày thứ mười, Phong cho rằng thời cơ đã đến. Phong nghĩ là đối với Hạnh sự thương nhớ đã đầy ấp, sự cô đơn đã quá mức chịu đựng, sự đòi hỏi nhục dục của người đàn bà có mang đã dâng cao. Vì thế chiều tối hôm đó sau khi cơm nước xong, tắm rửa cẩn thận và chờ đợi cho đường làng vắng vẻ, Phong hối hả bước nhanh sang nhà Hạnh.

Nghe tiếng gõ cửa, Hạnh ra mở cửa và vô cùng lúng túng khi thấy Quan Lớn Phong đang tỏ ra ung dung chấp tay sau đít nhìn ra cảnh vật chung quanh nhà nàng.
Hạnh vội vàng cuối đầu thưa: “Dạ mời Quan vào nhà ạ!”
Ngồi xuống cái ghế gổ củ kỷ, Phong nhìn Hạnh run run châm trà cho chàng. Lần này Phong nhìn thấy những sợi lông măng trên cánh tay trần của Hạnh vì nàng mặc chiếc áo lá tay ngắn. Vú nàng có vẻ to hơn mười ngày trước vì, chao ôi, Hạnh không mặc yếm. Các hạt nút áo hình như không đủ sức để giử hai vạt áo lá nằm tại chổ. Phong có thể nhìn thấy một phần thịt trắng phao của hai bầu vú và hai núm vú nổi cao dưới lớp áo mong manh. Cặc Phong bắt đầu động đậy nhưng Phong cố gắng dằn xuống, đặt một tràng câu hỏi:
“Chú Mẫn có khỏe không? Có viết thư về cho cô chưa? Còn cô thế nào? Cái thai nhi có hành cô không? Cô có cần gì tôi giúp đở lúc này không?”
Hạnh có vẻ nhận thấy sự không tự nhiên của Phong nên cũng lấy lại được một phần nào bình tỉnh. Nàng như cất được một phần gánh nặng giai cấp. Hạnh hơi mĩm cười:
“Dạ xin mời Quan dùng trà! Dạ anh Mẫn nhà con vẫn mạnh ạ! Con vừa nhận được thư anh ấy. Nhờ Quan lo lắng nhà con không thiếu thốn gì cả. Nhà con chỉ nhớ nhà thôi ạ. Thưa Quan, anh ấy nhớ nhà nhưng bận bịu việc quân cơ nên cũng khuây khỏa phần nào, chứ con đây thì nhớ nhà con rầu chín cả người. Con cảm thấy rất cô đơn, không người trò chuyện cả ngày đêm.”
Phong một mặt cảm thấy tội nghiệp cho Hạnh, một mặt biết rằng cơ hội mình chờ đợi sắp thành tựu. Chàng cố gắng lái câu chuyện tới gần mục tiêu hơn:
“Tôi biết, tôi biết. Tôi sẽ cố gắng đưa chú ấy về càng sớm càng tốt. Đứa bé trong bụng cô có phá phách gì không? Cô có bị hành vì nó không?”

Hạnh có vẻ ngạc nhiên vì Quan Lớn để ý nhiều đến chuyện thai nghén của đàn bà nhưng cũng lể phép: “Dạ bẩm Quan con hay ụa mửa khi nghe mùi tanh cá thịt nên chỉ thích ăn những trái cây chua thôi. Dạ còn đứa bé trong bụng làm sao phá phách gì cho được ạ.”
Phong nhanh nhẹn giải thích: “Tôi đã có 3 mặt con nên biết được ít nhiều chuyện thai nghén. Khoảng trên 3 tháng đứa bé bắt đầu quơ tay quơ chân trong bụng mẹ. Để tay trên bụng mẹ ta cảm nhận được cử động của đứa bé. Cô có nhớ là ta đã hứa với chú Mẫn sẽ săn sóc cho cô được mẹ tròn con vuông?”

Sau tiếng dạ ngọt lịm của Hạnh, Phong với tư cách kẻ bề trên hỏi tiếp: “Thế cô đã cấn thai bao lâu rồi và đứa bé có cựa quậy gì chưa?”
Hạnh ấp úng: “Dạ, dạ… khoảng hai tháng mà con chưa thấy đứa bé động đậy gì cả.”
Phong mừng trong bụng và bắt đầu tấn công mục tiêu: “Thôi chết rồi! Tôi sợ rằng đứa bé sẽ không có đầy đủ chân, tay.”
Hạnh ngơ ngác: “Dạ Quan bảo sao ạ!”
Phong nổ phát súng đầu tiên: “Cô chú có biết rằng một hai tháng đầu, đứa bé chỉ có thân hình không mà thôi, sau đó vợ chồng vẫn phải tiếp tục thêm tay, thêm chân rồi dạy cho đứa bé nửa.”
Hạnh vẫn ngơ ngác: “Dạ làm sao ạ.”

Phong cảm thấy chiến thắng đang tới, nhưng vẫn nghiêm mặt: “Thì cô chú tạo đứa bé ra sao thì thêm tay thêm chân như thế ấy.”
Hạnh như hiểu ra, đỏ mặt: “Nhưng nhà em không có ở nhà thì làm sao ạ?”
Phong chộp ngay lấy thời cơ: “Tôi đã hứa với cô chú. Tôi có thể giúp cô chú để thêm tay thêm chân cho đứa bé.”
Mặt Hạnh càng đỏ. Phong bắn phát súng cuối cùng: “Cô có muốn thấy con mình cụt tay cụt chân không?”
Hạnh mân mê vạt áo, mặt vẫn đỏ, hai mắt ương ướt, lắc đầu.
Phong vội vả tiến chiếm mục tiêu, đứng lên và hấp tấp vòng qua cái bàn gổ sần sùi đến sát bên Hạnh: “Tôi sẽ giúp cho đứa bé khỏe mạnh và thông minh cho cô chú nhờ sau này.”
Vừa nói Phong vừa đưa tay vịn vai Hạnh. Các ngón tay bắt đầu mơn trớn trên bờ vai tròn lẳn của nàng. Hạnh hơi trùng vai xuống, mặt đã đỏ ngất. Phong thúc giục: “Đi nào”

Hạnh run rẩy cầm cái đèn dầu trên bàn rồi xoay người đi như chạy qua khung cửa hẹp với tấm màng vải thêu hoa cách đó vài bước. Mặc dầu chiến thắng dể dàng nhưng trong khi thu dọn chiến lợi phẩm Phong cảm thấy hết sức bối rối và đầy mặc cảm tội lổi. Ôi sự đòi hỏi tình dục sao mảnh liệt thế. Phong không còn suy nghĩ gì nửa cả ngoài hình ảnh Hạnh đang chiếm cứ đầy ứ trong tim óc. Phong dơ tay vén màng, bước vào phòng. Hạnh đang ngồi trên mép giường có trải một tấm chiếu hoa, đầu cúi thấp, hai tay buông thỏng kẹp chặc giửa hai đùi. Phong đến ngồi sát bên Hạnh rồi giơ tay choàng qua vai Hạnh.
Hạnh run rẩy: ” Dạ bẩm Quan …”
Phong không để Hạnh nói thêm: “Suỵt, suỵt … vào đây tôi là Mẫn để thêm tay thêm chân cho con.”
Phong thì thầm sát vào tai Hạnh. Hơi nóng từ môi Phong làm Hạnh cảm thấy nhột nhạt, thân hình nóng rang và mọc ốc. Hạnh co chân lên và vòng tay bó chặc hai đầu gối vào ngực mình. Phong tiếp tục phà hơi nóng vào tai Hạnh và đổi giọng: “Em gọi chồng em là gì nào?”.
Giọng Hạnh hụt hẩn: “Dạ, là mình.”
Phong xoay người lại, một chân bỏ lên mặt giường duổi dài ra, một chân chống trên nền đất, nhích người tới gần Hạnh hơn nửa. Thân hình nóng bỏng mà mát rượi của Hạnh ngồi trọn trong lòng Phong. Phong thu dọn tàn cuộc, tay trái vẫn quàng qua vai Hạnh, bàn tay phải bắt đầu ve vuốt cánh tay trần vẫn còn nổi gai của Hạnh. Phong tiếp tục kích thích Hạnh: “Mình này, anh bắt đầu thêm tay cho con nhé. Để cho con được trước sau như một mình cho anh biết mình thích gì nào?”. Phong di chuyển môi mình từ vành tai Hạnh xuống dần đến cổ. Nói dứt câu Phong nút mạnh vào cổ Hạnh rồi dùng đầu lưởi liếm láp làn da thơm ngát. Hạnh ư ư trong cổ họng, càng co rút người lại. Phong nham nhở hơn: “Mình nằm xuống đi để anh được mút lên cặp vú to của mình!”

VN88

Viết một bình luận