Sảnh giật mình. Bà già nói trúng phóc. Bà Khởi nói tiếp:
– À, thôi mẹ hiểu rồi. Cái hồi Châu Do gặp Trương Phi, bị Tnlơng Phi đâm cho một giáo, hộc nước cháo ra chớ gì?
Rồi bà cười rũ nlợi khi thấy thằng Sảnh ngồi đực mặt ra. Bỗng nhớ tới những đoạn làm tình hấp dẫn đêm qua giữa mẹ nó và thằng Hoạch, Sảnh phát hỏi mẹ nó:
– Mẹ à. Như con vầy, có người tình lớn tuổi hơn được không?
– Tại sao? Con gái ở Gò Ô Môi này thiếu gì, không chịu ưng mà bày đặt thích người lớn tuổi?
– Ậy. Mỗi người một ý thích mà mẹ. Con thì khoái lớn tuổi.
– Mà lớn hơn con là lớn bao nhiêu?
– Cỡ bằng mẹ vậy được không?
Bà Khởi quắt mắt nhìn thằng Sảnh rồi la nó:
– Ý đừng à. Mầy lấy cái thứ đó dẫn đi đâu thì đi dẫn về đây là tao đuổi cổ à. Mẹ không bằng lòng đâu.
Sảnh cười cười nhìn xuống bến kinh và nói tiếp:
– Mà con lỡ thương họ rồi, làm sao.
– Thương gì bất nhơn vậy nà. Một già một trẻ coi sao được.
– Chớ đêm hồi hôm thằng Châu Do trẻ măng. Trẻ hơn con. Nó cầm cây thương đâ m thằng Trương Phi, râu ria xồm xoàm, mà tuổi thì đáng mẹ nó, ủa quên, đáng cha nó. Con coi cũng hấp dẫn, khiêu gợi quá đi chớ. Bị vậy thằng con của con nó mới… ói ra hồ, ọc ra cháo…
Bà Khởi biết Sảnh đang chọc bà nên nói giả lả:
– Mầy quá lắm rồi đó nghe Sảnh. Tới mẹ mày, mày cũng không chừa. Thôi thì mày muốn gì đó thì muốn, tùy ý, mẹ không có cấm.
Nghe nói chuyện ồn ào dưới bếp, thằng Hoạch thức giấc đi xuống góp vui:
– Cái gì? Cái gì mà Châu Do với Trương Phi đây hả dì?
– Ời nó nói cái tưồng cải lương nó coi hồi hôm đó mà.
Bà Khởi đỡ lời ngay, và giới thiệu với Sảnh:
– Đây là Hoạch con trai của dì Hai của con. Còn đây là Sảnh, con trai của em, ủa quên, của dì. Già rồi nên tui hay nói liệu quá. Sảnh ngồi bó gối trên tấm phản ngựa nhìn mẹ, rồi nhìn Hoạch. Nó hoàn toàn không mở miệng mà chỉ cười cười khó hiểu. Nếu trước kia, hồi chưa được Hạnh cải tạo, gặp cảnh này, chắc Sảnh đã
um sùm phản đối. Nhưng bây giờ thì nó hiểu câu Hạnh nói:
– Tạo hóa đã bất công, khi bang cho người đàn bà một sự đòi hỏi sinh lý lớn hơn khả năng cung ứng của người đàn ông.
Câu đó hoàn toàn đúng cho bất cứ ai và ở đâu. Mười sáu tuổi như Hạnh mà đã đòi đụ cho được Tư Đát và cả Sảnh. Nghĩ đến đó Sảnh cảm thấy thương bà già hơn. Túng cùng quá mà bà đã ngủ luôn với thằng cháu ruột của mình. Đợi cho Hoạch ra sau vườn đi vệ sinh, Sảnh đến gần mẹ nói:
– Con còn sống bên mẹ là để giúp đỡ mẹ khi ốm đau. Còn đời sống riêng tư của mẹ, thì con đứng ngoài. Vì con hiểu là mẹ phải có sự tự do hoàn toàn theo ý mẹ thích. Xin mẹ cứ tự nhiên sống như không có con xung quanh.
Bà Khởi vô cùng cảm động qua lời nói của Sảnh Nhưng chợt nhớ tới cảnh Sảnh nằm ở hành lang trần truồng ngủ, chất hồ tinh khí bắn vung vải trên chòm lông dái, với bắp vế của Sảnh, bà hỏi nhỏ:
– Mẹ hỏi thiệt. Đêm hồi hôm con đã nhìn thấy hết cảnh ân ái của mẹ với Hoạch hả?
– Con đã nói mẹ không cần bận tâm tới ba cái lẻ tẻ đó.
– Nhưng mà mẹ muốn biết con có thấy mẹ với nó…
– Dạ. Con có thấy, và rất rõ, không thiếu một chi tiết nào hết. Rõ đến độ con chịu hết nổi nên phải thủ dâm.
– Mẹ biết. Mẹ biết con có thủ dâm. Mẹ có quệt một ít…
Thằng Sảnh không dám kéo dài câu chuyện nữa, nó chạy ào ra bờ rào, cầm sào lùa nhanh đàn vịt xuống bến, chèo tuốt.
Bà Khởi đứng nhìn theo thằng con đã lớn. Lớn như một người đàn ông. Và bà nhớ lúc nãy khi quệt một tí nước hồ nơi chòm lông dái của Sảnh bà đã đưa vào miệng mút ngon lành… Bà nhìn xuống bến vắng, thẩn thờ một lúc. Đầu óc bà đang bị dồn dập không biết bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái. Có cái gì đó hoang đường, không tên tự nhiên bắt lồn bà nứng lên một cách dữ dội. Bà nứng lồn cuồng bạo, giống hệt bữa đầu tiên dưới xuồng, ngoài lạch vắng, với Hoạch.
Vừa lúc đó, Hoạch từ vườn sau bước vào nói:
– Mèn ơi! Trứng vịt đầy một vườn, sao không ai lượm đem ra chợ bán vậy hả dì? Cả vài trăm trúng chớ không ít.
Bà Khởi bước tới cầm tay Hoạch dắt một mạch đi vô phòng. Bà tự cổi truồng ra, nằm ngửa phơi lồn bảo Hoạch:
– Anh làm em bú gấp cho em ra một cái rồi hai đứa mình ra chợ ăn sáng. Tự nhiên sao em nứng lồn khó chịu quá!
Hoạch vô cùng ngạc nhiên. Thường ngày vào buổi sáng là bà Khởi chuẩn bị ra chợ. Đâu có khi nào bà nứng lồn bất tử như vậy. Nhưng Hoạch vẫn chiều ý của bà dì. Nó húc đầu vô, ngậm ngay hột le của bà mà bú như trả bài, không cần có cảm hứng. Cách thưởng thức của bà Khởi sáng nay cũng khác hẳn. Bà cuồng điên táo bạo la, và hai tay tự bóp nhuyễn nhừ cặp vú.
Ra đến Gò Ô Môi, Sảnh thả cho vịt đi ăn, rồi lên chòi bắc miếng cơm ãn với cá kho còn lại từ hôm qua. Hình ảnh thằng Hoạch đụ mẹ nó hồi tối nửa đêm vẫn còn lờn vờn trong đầu óc Sảnh. Sáng nay đang nói chuyện với bà già, tự nhiên Sảnh bỏ chạy đi lấy sào lùa vịt gấp ra đây là vì Sảnh không còn can đảm đứng đó lâu thêm. Nó sợ câu chuyện dâm dật sẽ lùa nó vào một hành động loạn luân, nhất là nó nhận thấy ánh mắt của bà Khởi có cái gì hơi khác lạ . Đang ăn giữ’a bủa, Sảnh thấy con Hạnh bước lên từ dưới bến. Sảnh chạy ra đón con Hạnh rồi cùng mời con Hạnh ăn cơm. Hạnh nhìn vẻ lừ đừ mệt mỏi của Sảnh vì chiến đấu quá hăng hồi hôm qua, rồi hỏi:
– Đêm hồi hôm chắc anh ngủ ngon dữ hén?
– Nếu ngủ ngon giấc thì đâu có ngầy ngật như vầy
– Ủa sao vậy? Bộ có ai làm ồn phá giấc ngủ của anh hả?
– Thì bà già anh với thằng bồ nhí của bả. Mới có 16 tuổi hà.
– Trời đất. Bà già anh mà lấy thằng bồ nhí có 16 tuổi sao?
– Mà thôi. Bỏ chuyện đó đi. Em đã nói rõ cho anh nghe về sự đòi hỏi xác thịt của đàn bà nhiều hơn sự cung ứng đàn ông mà. Nên bả phải có bồ chớ. Bả chọn tụi trẻ vì như vậy nó mới có sức.
– Em thấy bà già nào cũng thèm mấy thằng nhí Mẹ em cũng vậy. Thèm lắm mà bả phải nhịn cả gần hai năm nay.
Sảnh nghe vậy, hỏi tới. Vì tự nhiên sau khi chứng kiến cảnh thằng Hoạch đụ mẹ nó hồi hôm, Sảnh bỗng ước mơ được một lần thử với một bà già cho biết mùi:
– Tại sao mẹ em phải nhịn thèm cả hai năm nay?
– Chớ bộ anh nghĩ dễ tìm kép trẻ lắm à? Bả nuôi Tư Đát từ hồi có mấy tuổi là để dành lớn lên làm kép riêng cho bả. Không dè đụ được có vài năm là Tư Đát tư tình luôn với chị Hai của em. Bả buồn tình… để lồn không cho tới giờ.
Thằng Sảnh táo bạo nói nửa đùa nửa thật với Hạnh:
– Sao em không giới thiệu anh cho mẹ em?
Cặp mắt Hạnh bỗng sáng như sao, nhìn Sảnh:
– À há. Nên lắm. Anh phải tập lang chạ luôn với đào già cho biết thêm nhiều kinh nghiệm. Tư Đát trở nên người nhiều sáng tạo có lẽ nhờ thờl còn trẻ, ảnh đã được mẹ em huấn luyện. ời, đúng rồi, để em… Chừng nào? Tối nay nhen? Anh có thật lòng không?
Trong lòng muốn lấm mà bề ngoài Sảnh làm ra vẻ ngập ngừng. Sáng nay, lúc ở nhà bếp, có một phút lòng Sảnh đã chao đảo, rung động khi thấy đôi mắt mẹ nó có những tín hiệu bất thường và khi bà nhỏ giọng nói:
– Mẹ biết con có thủ dâm. Mẹ có quệt một ít…
Hình ảnh trần truồng của thân hình mẹ nó, những cử chỉ khoái lạc của bà lúc hứng tình đã theo nó suốt quãng đường từ nhà ra đến đây. Bây giờ nghe Hạnh đề nghị cho Sảnh gặp mẹ Hạnh, lòng Sảnh sung sướng lắm:
– Mà biết bà già em có chịu không?
– Trời! Bộ anh không đẹp trai hơn Tư Đát à. Chắc bả còn phải lạy mà cám ơn em nữa à. Bà già em chịu chơi lắm.
Vậy là chiều hôm đó, Sảnh lùa vịt về sớm hơn như thường lệ, tắm rửa, diện áo quần chỉnh tề, đến nhà con Hạnh. Hạnh ra tận cổng nắm tay nó, ân cần dắt vào nhà:
– Mẹ, đây là anh Sảnh, con của bà Hai Khởi. Con giới thiệu anh với mẹ để mẹ làm quen và… kết bạn… cho vui…
Sảnh nhìn bà già. Có lẽ vì cuộc sống dư giả hơn, nên bà trẻ và có da thịt hơn mẹ nó. Bà ngồi dáng dấp e thẹn, không tự nhiên vì mặc cảm mình lớn tuổi mà vẫn còn thèm chuyện xác thịt. Bà rót nước mời Sảnh:
– Uống chén trà Mai Hạc ướp sen đi… cháu.
Bà định gọi Sảnh bằng anh, nhưng không đủ can đảm, vì gương mặt Sảnh còn non quá, tuổi chỉ đáng con bà.
Bà hỏi:
– Sảnh năm nay bao nhiểu tuổi há?
Bà dã tự động bỏ chữ cháu, vọt lên gọi tên Sảnh trống trơn
– Dạ… Sảnh năm nay 17 tuổi.
Bà nhìn Hạnh, nói một câu cho có vẻ là người đàng hoàng:
– Mười bảy tuổi. Mẹ thấy Sảnh còn nhỏ quá Hạnh à.
Con Hạnh thiệt thà và cũng muốn cho bà già đừng mặc cảm:
– Còn nhỏ? Có nhỏ như anh Ngọ hồi mẹ với ảnh gần gủi nhau lần đầu ở ngoài kinh Láng không? Anh Ngọ hồi đó mới có 16 chớ mấy, mẹ có nhớ không?
Bà thẹn thùng, cúi mặt, nhìn bâng quơ xuống đất, hai bàn tay vê vê vạt áo. Sảnh sướng rần rần trong bụng khi quan sát dung nhan mặn mà của bà già bằng tuổi mẹ nó. Sảnh càng sướng hơn khi nghe bà thú thiệt:
– Con nhỏ, kỳ hết sức vậy đó. Khi không rồi khai xấu hết ra. Hồi đó, tại mẹ thèm… thèm gần đàn ông một phần. Rồi cũng tại thằng Ngọ nó ngày nào cũng khiêu dâm đứng đầu mũi ghe cho gió thổi cái quần đùi ôm sát cục gân to thù lù. Rồi lâu lâu nó móc ra đứng đái ngay trước mặt mẹ. Làm mẹ không tự chủ được… mà phải…
Hạnh cướp lời mẹ, nói trắng trợn ra:
– Phải đụ với ảnh chớ gì.hả?