Xuyên trân trối nhìn thân hình lõa lồ của Thu. Chàng im lặng ngắm. So với ba người đàn bà kia trong gia đình, thì phải công nhận Thu là người có tấm thân tuyệt vời nhất. Cao ráo. Hai đùi nàng dài trắng nuột. Chiếc eo thon, bụng nhỏ, nhường cho cặp vú hách dịch nhô lên cao. Chòm lông lồn đen rậm Một mái tóc dài phủ ngang lưng. Hai bàn chân nàng đẹp thần sầu đã từng được Xuyên ngậm từng ngón vào miệng mà bú. Xuyên nuốt nước miếng. Hình như cái phản ứng nào của Xuyên lúc bấy giờ cũng quá chậm, vì cung cách quyết định của Thu lộ hắn ra, vừa khiêu khích vừa dã man. Trong một thoáng chốc, Xuyên nuốt nước miếng, vô tình tiếc rẻ.
Thu mỉm cười khinh bỉ:
– À em thấy anh vừa nuốt nước miếng ! Anh bắt cá bốn tay chứ không phải hai. Già không bỏ, nhỏ không tha. Anh giả vờ yêu tôi để dựa vào thanh thế gia đình tôi mà trốn lính, để đi du học. Tôi đã hứa sẽ cho anh thỏa nguyện. Nhưng anh đã không đứng ở đó. Anh đã được voi đòi tiên. Anh có biết tại sao sáng nay tôi biết anh mò qua đây để ăn nằm với ngoại của tôi không? Anh đã biết tôi phải hứa những gì để người ta phun ra không? Hãy mở mắt cho to ra mà nhìn. Tôi muốn anh cũng phải biết đau khổ dù anh là loại đàn ông lang chạ thấp hèn.
Nói xong, Thu lại cửa phòng, mở ra và dắt Ngọ vào. Cả bà ngoại lẫn Xuyên đều tròn xoe bốn mắt, miệng hai người há hốc ra, trong khi Thu tự tay cổi quẩn áo cho Ngọ. Ngọ cũng lực lưỡng cao ráo như Xuyên, nhưng con cặc của Ngọ khi cương lên cái đầu của nó hơi cong cong. Hai tay Thu nựng con cặc của Ngọ. Khúc gân của Ngọ vùng lên nhưmột dũng tướng. Thu đứng đối diện với Ngọ khẳng định:
– Ngọ . Từ phút này Ngọ là người tình của chị. Em đã đụ Thạch Loan như thế nào thì bây giờ hãy làm y như thếcho chị. Ngọ đừng ngại, đừng sợ. Xuyên đã là của bà ngoại chị rồi. Ngọ bú lồn chị trước đi!
Nói xong, Thu nằm bật ngửa trên giường của bà ngoại. Hai chân nàng thòng dài xuống đất. Háng phành rộng ra. Hai bàn tay ngọc ngà banh hai mép lồn rộng thêm cho Ngọ hành sự. Ngọ quỳ xuống. Chàng ta hôn mê mẫn trái chân thon dài của Thu. Ngọ hôn luôn hai bàn chân trong khi Thu âm ư hát bài Biệt Ly của Doãn Mẫn. Tiếng hát của nàng nghe buồn thê thiết. Lúc đó Xuyên gục mặt, nhìn bâng quơ ở góc phòng. Lòng chàng bắt đầu cơn đau nhức nhối. Cái hối hận của tên cướp sau khi đã hạ dao chặt đầu khổ chủ, thấy máu khổ chủ tươm ra, quằn quại dấy chết.
Con người khác con vật ở chỗ đó. Dù gì thì Xuyên vẫn còn nhân tính. Xuyên như say chiến thắng mà bước tới, quên rằng tim của chàng cũng chứa máu.đỏ . Và có lúc Xuyên tự hào: ngoài chàng ra Thu sẽ chẳng thế nào tìm được một người tình thứ hai. Mắt chàng đăm đăm nhìn nơi góc phòng, chỗ cây đèn Tây đang tỏa ngọn, nhưng chàng thấy hết cảnh Ngọ đang ngậm từng ngón chân của Thu mà nút. Trời ơi ! Bàn chân nữ hoàng (chàng vẫn thường gọi Thu như thế) đang được một thằng nhà quê gánh nước tưới vườn ôm hôn. Một hình ảnh trêu ngươi, trái cựa. Điều này dã làm côn tim của chàng như vo ra từng mảnh.
Lòng Xuyên buồn như cây thông đứng gió . Chàng như chết nửa thân người. Thấy thế, bà ngoại lại cổi hết quần áo, đến quỳ xuống, bợ cặc Xuyên lên ngoạm bú ngon lành như để an ủi người tình. Nhưng mắt Xuyên vẫn không rời thân hình lõa thể đầy hấp dẫn của Thu. Tai chàng vẫn nghe Thu hát. Cặc chàng có cương lên đôi chút, nhưng không cương cứng như lúc nãy. Bà ngoại hiểu: cá ươn lúc chợ chiều ? Có mười bà ngoại lúc đó cũng không sao dời mất Xuyên khỏi thân hình của người tình cũ đang nằm kia!
Ngọ liếm dần lên. Nhưng dễ sợ nhất là lúc Ngọ lắy gói thuốc từ túi quần bốc lên một tí cho vào mồm. Muốn gì thì Thu cũng sẽ bị banh xác pháo với trận đụ bạo tàn ngày hôm nay. Chính Xuyên cũng đã nhờ thuốc đó mà sáng nay bà ngoại đã năn nỉ chàng ngừng đụ mấy lần. Bà đã hết lời khen ngợi Xuyên như một vị thần linh thiêng nhất thếkỷ. Tổng cộng bà đã ra năm lần, mà Xuyên vẫn bình yên như bàn thạch, vẫn trơ trơ như gốc cổ thụ.
Ngọ liếm dần lên tới bắp vế thì Thu ngưng hát. Tay nàng vân vê hai nuốm vú, mắt nhắm lờ đờ, miệng nàng thì bắt đầu kêu than:
– Tôi muốn mọi người phải nhìn tôi để làm chứng rằng tôi đang có hạnh phúc với một người tình nô lệ nhỏ thua tôi ba tuổi. Đi xe hơi không được thì tôi đi bầng xe bò. Cũng tới thôi! Ngọ ơi! Lồn chị đang như lò lửa. Ngọ làm ơn ! Chị đã banh sẵn ra rồi đây nè. Bú đi cưng? Không có chồng thành thị được thì chị cưới em làm chồng nhà quê. Tại sao không? Người ta phản bội chị để đi yêu một bà già . Thì tại sao chị không thể yêu một người nhỏ tuổi hơn để làm chồng? Đó cưng! Liếm hết mình cho chị sướng. Đó, hột le đó là trung tâm điểm của tình dục, của khoái cảm đó cưng! Ui, chết, chưa gì nó đã nút. Ui, coi hai đầu gối tôi nè trời. Nó giật quá đi thôi! Bụng tôi nữa. Như biển bị bão, trời ơi!
Xuyên thấy hết, mà khổ nỗi chàng không làm sao nói hết được những gì chàng đang suy nghĩ trong đầu. Dưới kia, bà ngoại níu cứng mông đít của chàng . Miệng bà ngậm chặt con cặc chàng mà bú ngon lành say sưa. Bà nhất định giữ được Xuyên làm của riêng cho bà. Và bà nghĩ với quyền thế quá mạnh, với của cải kết sù giàu bậc nhất Phan Rang, bà sẽ biến Xuyên thành dụng cụ của bà hẫng đêm. Xuyên sẽ chẳng thể nào thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của bà được nữa.
Thu được Ngọ bú sướng thế nào mà hai tay nàng tự động kéo Ngọ lên. Nàng cẩm cặc Ngọ đâm sâu vào cửa mình, bắt Ngọ nầm sát xuống đụ một trận rung giường, rớt gối, banh mền.
Sự đau khổ cùng cực đã biến Xuyên thành một gã tử tội trước giờ hành quyết. Chàng muốn xin tòa bản án chung thân, thay vì bị xử bắn. Hoặc nếu quan tòa không đồng ý thì hãy cho chàng được chết ngay tức khắc, đừng cho sống thêm giầy phút nào nữa. Nhưng tiếng rên của Thu, những động tác diễn tả cực kỳ dâm dật của Thu như những mũi kim nhọn hoắc đâm từ từ vào trái tim chàng. Nó chỉ cho phép chàng phải chịu đựng đến tận cùng nỗi đau xé ruột, mà linh hồn chàng vẫn còn đó. Nói không được mà câm lời thì lại càng xót xa hơn!
Thân hình Ngọ đen thui, đang nằm nắc sầm sập trên tấm thân nõn nà ngọc ngà của Thu. Khách bàng quang xem cảnh này cũng đã chướng mắt rồi, nói gì đến tâm trạng của Xuyên đang hờn ghen liếc rẻ ! Chàng chợt nhớ hết những kỷ niệm ân ái với Thu. Những đêm ngà ngọc trên bãi biển Nha Trang, ở phòng ngủ Đà Lạt, trên du thuyền ở vịnh Sông Cầu. Những buổi đi chơi trên rừng hoang gần suối Vĩnh Hảo. Nhất là lần chàng phá trinh Thu đầu liên trong một ngôi giáo đường bị hoang phế vì bom đạn. Chàng nhớ mùi lồn của Thu thơm như một chùm nhãn. Nước lồn Thu ngọt như nước dứa vừa mới xay ra…
Thế mà bây giờ, Thu đang ôm một thằng bán than quê mùa mà đụ. Nàng đụ nhưlrả thù sự phản trắc của chàng. Nàng đụ như để hành hạ con người hai long của chàng. Nằm đó cho Ngọ đụ mà mắt Thu vẫn dính cứng nơi thân thể trần truồng của Xuyên. Bà ngoại bú cặc Xuyên mà chàng lại nhìn Thu không dứt. Thu bỗng thấy mắt Xuyên cay xé, và có những dòng nước mất chạy quanh. Sự dồn nén xót xa cùng cực, cuối cùng đã vọt lên thể hiện bằng những giọi nước mắt tủi buồn. Thấy thế, Thu càng làm tới. Nàng bắt Ngọ phải nắc mạnh hơn cho nàng, như để báo thù. Nàng muốn Xuyên chịu không nổi, để phải cắn lưỡi mà chết. Chết thê thảm như một con chó hoang ngoài bìa rừng. Chết như con giun bị gout giày chà xéo. Thu đã nói:
– Tôi muốn anh phải biết đau, dù anh là một tên lang chạ phản trắc! !
Thu ngừng đu . Nàng bắt Ngọ nằm ngửa ra cho nàng bú cặc. Thu xoay người về phía Xuyên cho chàng nhìn rõ cảnh nàng bú cặc Ngọ. Con cặc của Ngọ dài, cái đầu hơi cong cong. Vừa bú, Thu vừa khen:
– Người thành thị làm sao có con cặc đen thui và đầu cong lại như con cá trê như vầy. Mười tám buổi mà con cặc to như vầy chắc khi đến hai mươi buổi phải dài và đen bự như cặc Mỹ đen trong sách khiêu dâm. Lúc đó, ăn rồi, hai chị em mình chỉ đóng cửa phòng kín mít, mở máy lạnh suốt ngày để đụ nhau không ngừng nghỉ, nghẹn Ngọ. ôi, bú cặc như vầy sướng miệng quá em trai ơi ! Ngay hôm nay chị không cho em rời chị nửa bước. ăn cơm trưa xong chị đưa em đi phòng ngủ Hạnh Phước, phòng số 12, mình đụ nhau lới chiều, tới khuya, tới sáng…
Thu bú cặc Ngọ một cách sa đà, say đắm. Nàng liếm luôn hai hòn dái của Ngọ. Rồi nàng bú vú và đâm lười vào lỗ đít của Ngọ. Ngọ la làng như bị heo chọc tiết. Thuốc thần đã giữ tinh khí của Ngọ lại, làm hai hòn dái của Ngọ tức dộng ngược:
– Ui, chị Thu ơi ! Làm sao cho em bắn ra trong lồn chị một cái mới được. Chớ cái mừng này chắc em nổ dái em chết quá chị thu ơi ! Ui, đã quá chừng là đã chị ơi! Thạch Loan bú cũng không bằng một chút của chị! Em muốn ra quá chị thu ơi! Hay là chị nằm lên người em nhét cặc vào lồn chị mà đụ đi!
Nghe Ngọ bảo như thế Thu làm ngay tức khấc. Cũng thế, nàng cũng lái phi thuyền, nhưng Thu vẫn hướng về người yêu mà diễn tả sự thống khoái hoan lạc trên gương mặt. Khoảng hai mươi lăm phút sau, thì chính Thu chứ không phải là Ngọ, đã ra một cái như trời long đát lỡ:
– Đồ khốn nạn, đồ sở khanh. Tôi ra với khang khác cho anh thấy nè. Ui, sướng còn hơn lúc được đụ với anh nữa anh có biết không, đồ đểu giả? Tôi càng hờn anh thì tôi càng sướng khi đụ trả thù, khi ngoại tình với người khác. Ừ, anh khóc đi ? Anh khóc đi. Nhìn anh khóc tôi càng khoái lạc. Anh không muốn giữ gìn tôi thì tôi cho thiên hạ. Lẽ tự nhiên mà . Sao anh phải khóc chứ? Đồ hèn !
Giọng Thu thì căm tức, đầy vẻ trách móc, giận hờn. Mà gương mặt nàng thì buồn hiu hất, tội tình, như đóa hoa khô nước. Ngọ quê mùa thiếu học, không hiểu nhiều những lời Thu nói, cứ nằm phành ra cho bà chị đụ tới tấp. Ngọ không biết Thu dang nói chuyện tình xưa.
Bà ngoại sau khi bú cặc đã miệng cũng nằm ngửa ra mời Xuyên:
– Người tình của anh đang đụ lừng trời, tại sao anh phải nhịn? Đụ em đi mình! Mình đụ em đi! Hai đứa mình tái diễn lại những trận đụ bốc lửa như hồi sáng đi anh Xuyên.