Ngoài cửa sổ, Linh chỉ nghe chứ hoàn toàn không thấy được gì cả. Lồn Linh bỗng nứng và nóng như than hồng. Linh chưa từng ái ân với người nào nhỏ tuổi như Khoa. Mà sao ở đâu Khoa lại có cái bọc cao su như trái chôm chôm? Tiếng mẹ nàng rên la càng lúc càng thu hút hấp dẫn hơn. Linh nghe lồn mình bị ướt ướt đến độ chính nàng cũng muốn nhảy vào xin bà cụ cho nàng được dùng Khoa trong giây lát. Phòng bà cụ chỉ là bóng đêm. Ngoài vườn cũng tối đen như mực. Trong không thấy ngoài mà ngoài cũng chẳng thấy trong.
Bà Linh tha hồ tưởng tượng mẹ nàng đang trần truồng. Và Khoa cũng thế. Bà còn thấy cảnh Khoa đang quỳ xuống dưới đất, đang banh háng bà cụ, cho chiếc lưỡi gai vào đụ thê thiết. Khoa làm tới lắm, mạnh lắm cho nên bà cụ không còn cần giữ gìn ý tứ gì nữa cả . Bà quên cả sự việc hôm nay có con gái ở trên tỉnh về thăm đang nầm trong phòng bên cạnh. Cụ la, cụ rên ngất trời vì sung sướng:
– Đừng Khoa, bú vậy được rồi. Đừng đụ . Bữa nay ngoại đang nhằm ngày trứng rụng. Dễ có bầu lắm…đừng.. đừng. Ui, ui nó.. đâm cặc vô rồi. Lỡ rồi, đụ luôn đi Khoa. Mạnh đi, kệ cha nó, có bầu thì ngoại đẻ không sao… Miễn giống Khoa là được.
Ngoài cửa sổ, Linh cho tay vô quần, bụm lồn chịu đựng. Nàng chưa từng nghe người đàn bà nào rên dâm dật như vậy.
– Ngoại sàng mạnh đi, con mới đã. Đã lắm đó, sàng mạnh hơn nữa. Thuốc này con uống vô mình chơi hai tiếng cũng chưa ra. Đã lắm đó, nữa, nữa… Chút nữa được không. Đó ngoại ơi! Ai biểu ngoại dạy cho con dâ m làm chi. Có chửa thì đẻ , lo gì . . .
Khoa ngây thơ nói một cáu bất cần đời. Khoa chỉ biết mình đang sung sướng, đang khoái lạc tột cùng với một bà già đã khổ công huấn luyện tình dục cho Khoa hằng đêm, suốt mấy năm nay. Tiếng giường kẽo kịt, nhịp nhàng theo nhịp nắc từ trong phòng vang ra. Tiếng hai bà cháu sung sướng khoái lạc quyện vào nhau, làm Linh tự động nhét một ngón, rồi hai ngón vào cửa mình đang ướt dẫm nước lồn. Linh nhẩm mất. Có mở nàng cũng không thấy gì. Và, trong đầu óc của Linh đã manh nha một ý nghĩ đen tối. Nàng sẽ tách lìa Khoa và bà cụ. Nàng sẽ đưa Khoa về nhà riêng, tìm cách ái ân với Khoa. Bà cụ có đau khổ thèm khát thì cũng mặc kệ.
Linh đứng nơi cửa sổ đó thưởng thức một trận đụ và bú suốt ba tiếng đồng hồ. Trong bóng đêm, đom đóm ngoài vườn bay chập chờn như những linh hồn lang thang. Gió nhẹ nhưng lạnh. Sương từ những cây xoài, cây nhãn, rơi đồm độp trên các tàu lá chuối, lá môn.
Trong kia hai bà cháu đã đạt xong tuyệt đỉnh thần tiên thì sau đó cùng im bặt. ‘Hình như họ đang đấp chăn, ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau lúc gần 11 giờ, nằm trong phòng Linh nghe ngoài nhà ăn tiếng bà cụ và Khoa ríu rít:
– Để ngoại lấy giò heo hầm yến cho Khoa ăn nhen.
– Dạ. ăn cái gì thiệt bổ cho lại sức, chớ hai đêm ra hai cái mà cặp giò con nó lỏng le, đứng muốn hết noi…
Ăn uống xong, Khoa chạy xuống nhà chú Lập coi chọi gà. Linh mặc áo ngủ bước ra thấy mẹ cũng còn ngồi đó ăn yến. Linh chào:
– Hồi hôm, mẹ ngủ ngon không?
– Thì nhà quê buổi tối buồn lắm. Chín giờ là mẹ ngủ mất đất rồi, còn đâu. Sáng phải dậy sớm lo cho thằng nhỏ. ăn xong, nó chạy xuống nhà Hai Lập coi đá gà rời. Tội nghiệp. Coi vậy mà nó còn ham chơi lắm.
Linh uống một hớp cà phê rồi hỏi xa hỏi gần bà cụ:
– Dạ , mẹ nói Khoa ham chơi. Mà chơi trên giường hay chơi dưới đất?
– Thì nó ham.. ủa, mà con hỏi cái giống gì mẹ không hiểu. Con nít thì nó ham chơi dưới đất chớ chơi trên giường là sao. Con quên năm nay Khoa còn nhỏ mà…
– Dạ, con nhớ chứ. Nhớ con mới hỏi đó mẹ. Hí hí hí…
Linh bụm miệng cười khan. Nàng đang nhớ lại những câu đối thoại hồi hôm. Và những tiếng rên la tàn khốc của mẹ. Rồi Linh hỏi:
– Mẹ à. Mùa này ở dây có chôm chôm há?
– Cái con nhỏ này. Mới láy chồng lên tỉnh có vài năm mà quên hết chuyện vườn tược dưới này. Mùa này là mùa mít. Còn ba loại trái nhỏ đó, tới tháng tư, tháng năm lận. Mà con hỏi chi vậy?
– Dạ . Con muốn mua một trái.
– Trời. Chôm chôm ở đây mà con ăn có một trái thì thấm tháp gì. Loại đó phải ăn cỡ vài chục trái mới đã…
– Dạ thôi. Một trái là đã tới ba giờ sáng luôn… Vừa ăn, vừa la, vừa ra, vừa hường, rồi mệt quá ngủ tuốt tới 1 1 giờ sáng…
Tự kỷ ám thị, sau mấy câu bóng gió của Linh, bà cụ bất đầu hiểu cô con gái cưng của bà muốn nói gì. Bà cũng cười theo, rồi nói vuốt:
– Bộ hồi hôm… Con… Có nghe hết rồi hả? Mẹ nhớ là mẹ đóng cử a kín hết rồi mà. Cửa nẻo đóng kín như vậy mà con cũng nghe được sao?
– Dạ nhưng mẹ quên đóng cửa sổ.
– Ý trời ơi! Quên! Mà con lớn rồi sao cũng còn tọc mạch liếng khỉ hệt nhưhồi còn nhỏ vậy à? Mà… mẹ đâ u có . . . la lớn !
– Dạ, cái đó là hồi mới bắt đầu. Tới đoạn hai người chơi nhau thì mẹ la lớn hết biết. Phần về khuya mà ở nhà quê nữa:
– Ủa, bộ mẹ… ối mà thôi. Con thông cảm giùm mẹ. Ba mày chết của chục năm rồi. Phần mẹ, không biết có phải vì giàu có, ăn uống sung sướng không mà lừng tuổi này rồi mà mẹ vẫn còn có kinh. Đàn bà thì con biết đó. Nó hành hạ mình thèm ba cái vụ đó còn hơn mấy anh ghiền xì ke thèm bột trắng. Mà ở đây, thèm thì mẹ biết quơ quào chỗ nào. Đâu có ai. Tự nhiên thằng chồng mày nó vác thằng Khoa lới nhờ mẹ nuôi giùm. Trời ơi! Như ruộng khô mà gặp mưa rào. Hồi đầu mẹ tính chỉ dạy cho nó bú mớm lai rai để mẹ đỡ thèm. Ai dè… sau mấy năm.. Nó thèm… lồi… Nó đòi…
– Đòi trèo lên người mẹ mà làm tình? Mẹ không sợ có chửa hả?
– Không. Mẹ cũng có uống thuốc ngừa chớ. Lỡ có bầu thì kỳ lắm.
– Mẹ với Khoa đêm nào cũng chơi hả?
– Không con. Tuần vài lần thôi. Khoa còn nhỏ mà
– Nhỏ ! Của nó cũng nhỏ làm sao mà mẹ sướng được?
– Thì, thì mẹ biểu nó tròng cái bao cao su gai vô. Bú thì tròng vô lưỡi. Chơi thì tròng vô cặc. Coi vậy mà nó còn sướng hơn đụ với ba mấy hồi ông còn sống
đó Linh.
– Nghe mẹ nói con thèm quá. Hồi hôm đứng ngoài vườn, nghe mẹ với Khoa la. Con, con… Cũng lấy tay tự làm và cũng ra được một cái.