Chị Năm sàng mông đít hung tợn, trong khi Ngọ nắc ầm ầm xuống lồn bà chị. Ngọ cũng không biết sao mà sức đụ của mình có thể dẻo dai đến như vậy. Sau này, Ngọ mới khám phá ra ràng nhờ hai lần đầu, khi Ngọ muốn ra, chị Năm đã khéo léo làm cho Ngọ dừng lại. Đó chính là một trong những phương pháp thần diệu giúp cho Ngọ kéo dài cuộc mây mưa mà không cần phải dùng thuốc.
Chị Năm ra tơi bời. Người chị mệt lã, tái tê, mà Ngọ vẫn còn nấc dồn dập. Chị Năm xui lơ cả hai tay chân mà chẳng dám bảo Ngọ ngừng lại. Bởi chị muốn tìm thêm cơn sướng nữa với Ngọ . Đồng hồ trong phòng ăn gõ mười một tiếng. Ngọ vẫn nắc hùng hục trên người chị Năm. Ngọ nắc mà không cần biết chị Năm nầm dưới có sướng hay không? Ngọ tự thỏa mãn, tự tìm lạc thú tình dục với đêm đầu tiên bất ngờ được chị Năm cho đụ. Cứ thế, chị Năm ra đến lần thứ ba thì ngất ngư, buông thả để Ngọ muốn làm gì trên thân thể chị thì làm cho đến gần 3 giờ sáng. Ngọ đã ra một cái đầu tiên trong đời con trai. Lồn chị Năm hình như không còn đủ chỗ để chứa hết tinh khí và sinh lực của cậu con trai mới lớn. Nền xi măng loang một khoảnh chất nước hồ dẻo nhẹo túa ra từ cửa mình của chị Năm.
Thế rồi sau cuộc mây mưa, hai người từ giã nhau. Và họ không quên hẹn gặp lại nhau vào đêm mai.
Đêm qua quả là đêm ngà ngọc của bà Linh. Bởi vì, quả thật nhờ mấy chén yến hầm hột sen, mà xuyên không biết mệt chút nào trong cuộc đánh đấm tơi bời với bà mẹ vợ tương lai. Với lại Xuyên cốtình lấy điểm, cốtình chiếm trọn cảm tình bà Linh để những dự mưu cho tương lai chàng được sáng dẹp. Chàng thấy lối đi này ngắt ri nhất nối liền hai điểm. Chỉ cần phục vụ tối đa cho bà, thì chàng muốn gì chẳng được. Cho nên chàng xem nhẹ việc làm đẹp lòng Thu, cô nhân tình mà trước nay Xuyên định dùng như cái thang để leo lên đài danh vọng.
Đưa Xuyên về phòng xong, Linh vặn máy lạnh xuống một nấc vì cả hai đang trần truồng. Trăng hạ tuần trong vắt, soi sáng cả vườn trái cây có điểm những chậu hồng, chậu bạch cúc. Những chiếc lá óng ánh vì sương đêm. Gió ngoài vườn làm các cành mận lao xao. Vì các cánh cửa phòng đóng kín, nên tiếng đến rả cũng nhỏ hấn lại. Nhờ sự yên lặng của ban đêm mà Linh nghe luôn cả tiếng chim đêm bay lạc qua khu vườn. Bà đang nầm vất nửa người qua hai bắp vế trần của Xuyên . ý tưởng cướp đoạt nhân tình của con gái, và ý tưởng dâm dục với cậu con rể vẫn luôn ám ảnh trong đầu óc của Linh.
Nàng nghĩ, nếu không là nàng, một mệnh phụ nhiều quyền thế, giàu có, nhấc gì nàng đã hưởng được cảnh dâm loàn hiếm hoi này: ngủ với chúng con rể tương lai.
Đèn trong phòng mờ ảo màu hồng nhạt. Tiếng dương cầm mê ly vang từ giàn máy stéréo mới toanh mua từ Mỹ. Linh xoay đầu lại, cầm cặc của Xuyên cho vào mồm, ngậm bú thật nhẹ. Nhẹ như mơ. Nhẹ như tơ trời giăng vào chiều mùa hạ. Xuyên nhìn xuống. Bốn con mắt gặp nhau, nhìn như thôi miên. Xuyên phải công nhận bà Linh còn trẻ và đẹp thật. Có lẽ đẹp, hấp dẫn hơn cả Thu, bồ chàng nữa cũng nên. Ở bà, sắc đẹp huyền hoặc, hoang dường. Bà đẹp như cánh hoa hồng phải đẹp. Linh không làm đẹp. Không làm duyên. Mà mắt ai nhìn tới cũng phải si mê, kể cả các bà bạn của Linh. Đôi mắt ngọc vừa dâm, vừa thông minh, vừa liếng khỉ, vừa khiêu khích. Linh chỉ can nhìn đăm đăm một đàn ông mà nàng thích, thì chỉ mười phút sau là có kết quả . Cái nhìn như ngàn lời rủ rê, tán tỉnh. Nhưbây giờ ở đây, hồn Xuyên đang ngây ngất dù chàng vừa đụ bà ngoài phòng ăn một trận tơi bời sương gió. Cặp mắt Linh có chút ớ thỏa, giang hồ, bất cần đời. Linh thích là hường cho bầng được, dù điều đó hơi trái luân thường.
Nàng tự biện bạch: Tại sao phải giữ kẽ ? Bao nhiêu người sống đạo đức, chân chỉ hạt bột, khi chết họ có phải nhắm mắt không? Họ có được lên thiên đàng không? Nếu có thì lấy gì chứng minh? Nàng đã nhiều lần đọc báo thấy những tin như: Hòa thượng X đã viên tịch vì bệnh tiểu đường. ông Linh mục Y vừa mới về với Chúa vì bệnh viêm gan, v.v… Linh cho những người này ỉa những kẻ chịu nhiều thiệt thòi nhất. Vì khi còn tại thế họ không dám động đến tình dục. Phải dùng mọi cách để xua đuổi, để q ên. Thế mà trên kia vẫn bắt họ chết khốn khổ. Đôi khi còn khốn khổ hơn một tên dâm tặc.
Những chuyện nghịch lý như thế vẫn tiếp tục xảy ra ở cõi đời Ô trọc này. Vậy mà vẫn có vài tỉ người vẫn tin: Tình dục là tội lỗi. Không biết Linh ngu khờ, hay chính họ là những người không có óc. Chuyện ngoại lệ ở trần gian là có những người bình thường cho tới lúc chết vẫn không hường được tình dục vì xấu xí vì nghèo khó… Còn Linh đâu có xấu xí, đâu có nghèo khó. Nàng là một bông hoa nhiều quyền thế. Cho nên Linh sống theo bản ngã tự kiêu của mình.
Thích là chơi cho thỏa. Chơi cho đến chán thì thôi. Miệng nàng vấn ngậm con cặc của Xuyên bú làm râm. Linh nhẩm mất mơ hồ, lan man nghĩ những chuyện lãng mạn khác, trên đời này hiếm có, như chuyện loạn luân. Rồi Linh mừng vì nàng chỉ có hai cô con gái. Không có con trai. Chớ nếu có, không biết Linh có ngừng lại ở lần ranh mẫu tử hay không. Dưới kia, cặp môi của Linh vẫn say sưa nồng nàn với khúc gân cứng ngắc của Xuyên. Linh say sưa bú cặc như đang chìm vào cơn dục vọng lạ thường của một thiếu phụ nhiều nhan sắc. Linh mê mẫn bú. Bú như đứa trẻ say vú mẹ, trong khi Xuyên cố thở đều, mà tiếng rên vẫn thoát ra nhè nhẹ:
– Lãng mạn quá Linh ơi ? Em có biết em là bà già vợ tương lai của anh không? Em có biết anh với Thu, con em, đã ăn nằm lén lút với nhau rồi không? Anh đã ngủ luôn với Thạch Loan, con gái út của em! Mà bây giờ hai đứa mình lại đụ nhau trong đêm tối, lại ái ân say nồng thế này sao? Dâm quá Linh ơi! Anh mê quá Anh chưa từng ăn nầm với người đàn bà nào lãng mạn như em! Mẹ vợ tương lai của con ơi? Mẹ bú cặc của coll suốt đêm nay cũng được. Con cũng thèm bú lồ rì củ a mẹ nữa . . .