Ngoài chợ, ngoài bến xe, các tiệm phở, tiệm cà phê Đà Lạt, người ta bàn tán xôn xao. Họ dè biểu cũng có, khinh khi cũng có. Nhưng phải nói rõ: cũng có những người lấy làm thích thú, say mê khi nghe mẫu tin lạ lùng nói trên. Trong số đó có cô giáo Thạch Loan, trường bùi thị Xuân. Vì không phải chỉ có ngoài phố mới xôn xao, mà ngay trong phòng bà Hiệu trưởng cũng thế. Các cô, thầy kháo nhau bàn tán vì cái tin bạo kia liên quan đến nghề giáo chức. Duy chỉ một góc phòng, Thạch Loạn ngồi một mình. Tại sao? Vì Thạch Loan cũng có đời sống tình dục thác loạn dữ dội không kém cô Alice bên Hoa Kỳ. Chỉ khác một điều, Thạch Loan không mang thai, và những chuyện thầm kín, giao du với các cậu học trò 18 tuổi của cô suốt 4 năm nay, kín như chuyện hoả tinh…
Bùi Thị Xuân là trường nữ. Loan dạy trường này, nhưng dan díu với nam sinh trường khác. Làm như thế Loan đánh lạc hướng, không ai theo dõi nổi đời tư của Loan.
Đậu sư phạm hạng ưu xong, Loan được ưu tiên chọn nơi mình dạy. Đà Lạ là nơi lý tưởng. Vì khí hậu tốt, phong cảnh hữu tình, yên lặng. Loan không nhớ mình có máu thích yêu học trò từ lúc nào. Chỉ biết nàng chịu ảnh hưởng đời sống của mẹ nàng, người đàn bà nổi tiếng thác loạn tại Phan Rang. Đến tỉnh này, hỏi bà Ngọc Linh vợ thầu khoán Vinh, ai cũng biết. Bà nổi tiếng vì có đời sống thác loạn cũng có. Phần nữa bà là em họ tổng thống. Đã mấy lần thầu khoán Vinh muốn đưa đơn ly dị, nhưng không dám vì sợ “bứt dây động rừng.”
Bà Ngọc Linh lăng nhăng với rất nhiều người, nhất là đám tướng tá từ cấp tỉnh trưởng trở lên. Nhờ thế, việc làm ăn của thầu khoán Vinh, chồng bà, rất phát đạt. Do thế, chồng bà phải làm ngơ luôn cho những vụ bà tò te với các cậu bé. Bé lắm, có cậu chỉ mới có 18 tuổi.
Một hôm ông Vinh ra Cam Ranh dự thầu xây cất câu lạc bộ cho căn cứ Mỹ. Ở nhà, một buổi chiều. Đang nằm xem tivi trong phòng, Thạch Loan năm đó 16 tuổi, bỗng nghe từ phòng mẹ nàng vang ra tiếng rên cuồng bạo:
– Thọc lưỡi sâu vào lồn chị đi em! Ngoáy mạnh đi, sâu nữa, mạnh nữa. Làm sao cho chị ra được vài lần. Em muốn gì cũng có. Ôi! Trời ơi! Đời tôi trẻ lại hơn 20 tuổi. 36 tuổi mà tôi được một đứa con trai vừa 18 tuổi bú lồn. Còn gì sung sướng hơn nữa hả trời.
Thạch Loan vặn nhỏ tivi lại. Nàng nghe rõ không những tiếng la của mẹ, mà luôn cả tiếng rên của một cậu bé:
– Chầm chậm chút chị Linh. Chị bú bạo quá em ra sớm, mất vui. Bữa nay em muốn ở đây với chị cho tới nửa đêm!
Thạch Loan mở cửa, bò nhẹ lại, ghé mắt vào lỗ khoá phòng bà Linh. Trời ơi! Không tưởng tượng nổi. Mẹ nàng không nằm trên giường, mà là trên cái bàn gỗ gụ, trần truồng, thong hai chân xuống đất, chàng hãng ra cho một cậu bé non choẹt, cũng trần truồng, đang cúi đầu vào bú lồn bà một cách nhiệt tình, say sưa. Thạch Loan ngạc nhiên vì mọi lần bà cho các sĩ quan làm tình, hay bú lồn. Sao lần này bà lại chọn một cậu bé? Hình ảnh này đã làm Thạch Loan dậy lên một nỗi thèm khát có sẵn trong đầu Loan từ lâu lắm, không biết tự bao giờ. Một “nỗi thèm khát” di truyền…
Mới 18 tuổi mà Thạch Loan luôn ước ao sẽ có một người tình cùng lứa, hoặc bé hơn, để hôn, để âu yếm, để ôm nhau, để giỡn hớt, chứ chưa bao giờ dám nghĩ sẽ cho bú lồn, hay đụ, như mẹ nàng và cậu bé đang làm trong kia. Đầu cậu bé nhấn xuống, dở lên. Hai tay cậu vói lên bóp hai trái vú căng hồng. Đôi bắp vế bà Linh có lúc kẹp cứng đầu thằng bé. Có lúc dang rộng ra, tay bà nhấn mạnh đầu thằng bé dí sát vào lồn, đít hẩy lên bừng bực. Miệng bà la gào mê ly, thảm thiết…
Thạch Loan chìm theo với không khí cuồng dâm trong kia. Nàng cho một bàn tay đè sát mu lồn, như cố đè cơn thèm muốn ngứa ngáy đang xôn xao làm nước lồn nàng đẫm ướt cả chiếc quần xì líp. Đôi môi Loan chu theo, thở hỗn hển theo, y hệt môi mẹ nàng đang diễn xuất trong kia. Thạch Loan đưa mắt quan sát hạ bộ thằng bé. Cặc trẻ con mới lớn. Không lấy gì làm to lắm. Nhưng lông dái thì đen sì. Hai bàn chân nó nhón lên cho vừa tầm để hai bóp nhuyển nhừ cặp vú bà Linh.