Tristan lái một cái máy kéo nhỏ hơn nối liền với một cái xe móc, trên xe móc chở đầy những kiện cỏ khô mà ông đã cắt từ tuần trước. Trong lúc nó ngồi đợi ông khuân những kiện cỏ lên cái xe móc, nó có thể nhìn sang bên kia, chỗ thằng David đang làm việc. Nó tự hỏi không biết thằng David đang nghĩ gì? Tristan cố nghĩ ra xem nó có làm điều gì để cho thằng David tức nó không. Kết luận duy nhất mà nó có thể đạt tới là David cảm thấy tội lỗi với những chuyện chúng làm hôm qua và đấy cũng chíng là điều làm thằng này muốn tránh mặt Tristan.
Những cơn gió mạnh thổi trên đồng cỏ xoáy những mẩu cỏ khô bay khắp nơi và rơi xuống mọi phía. Tristan thấy cỏ rơi hết vào trong áo nó và nó còn có thể thề rằng cỏ còn rơi cả vào trong quần lót của nó nữa (hehehe, rơi thế nào được nhỉ???). Nó thấy ngứa ngáy khắp người nhưng điều đó xứng đáng để đổi lại cả một buổi chiều được tự do lái cái máy kéo trên cánh đồng.
Đến 7 giờ tối thì cả ba ông cháu cũng đã xong việc và quay trở về nhà. Tristan cười ầm ĩ khi thấy thằng David người đen thui. Thằng này không còn có thể bẩn hơn được nữa trừ phi nó nằm xuống và lăn qua lăn lại trên cái cánh đồng mới được cày xới. Tristan thì có rất nhiều mẩu cỏ khô thò ra từ tóc và áo. Nó thấy ngứa như điên. Nó nói với mọi người là nó như trông cứ như thằng người rơm bù nhìn ấy.
David cũng cười một ít nhưng do nó vẫn chưa biết làm thế nào để tiếp nhận những cảm xúc của nó với Tristan nên nó chỉ liếc mắt qua nhìn Tristan rồi quay đi ngay. Ngay lập tức những điều vui thích thằng Tristan cảm nhận được trong ngày bay mất tiêu. Nó thấy trong bụng mình như có một tảng đá lớn. Nó đứng đó và thấy mọi thứ thật kinh khủng. Nó quyết định phải tìm ra điều gì đã chia rẽ chúng đến thế và nói với David. “Đi cùng tao đến chuồng ngựa một tý đi, David. Tao muốn hỏi mày cái này!”. Nó nói rồi sau đó cắm đầu đi về phía chuồng ngựa.
Không nói một câu nào, thằng David đi theo.
Tristan đi đến chỗ mà nó đã khắc tên mình lên cạnh tên của David và quay lại hỏi:
“Tao đã làm gì hả David, để mày ghét tao đến thế?”. Nó hỏi, giọng nó như muốn khóc. “Mày bảo tao đừng nghĩ gì nhưng mày không thèm chơi với tao, không thèm nói chuyện với tao, đến nhìn tao mày cũng không thèm nhìn… Chỉ cần nói với tao một câu thôi, tao sẽ gọi bố tao đến đón về vì tao không thể nào chịu nổi nữa rồi!”
David nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Tristan, ánh mắt đã làm cho những gì ngăn cản hai đứa trong lòng David dường như bị tan ra. Nó bước tới Tristan , đặt cả hai tay lên vai thằng này, nó áp sát mặt vào mặt thằng Tristan và nói nhỏ. Nước mắt nó bắt đầu chảy ra trong khi nó nói. “Mày đã làm gì với tao hả Tristan? Tao không thể tin được những gì mày đã làm… Tao không ghét mày đâu, không ghét một chút nào. Mày cho tao mọi thứ mày có mà không hề muốn đòi lại. Tao sẽ không bao giờ quên đâu. Tao không nhận ra điều đó cho đến khi tao với mày ở trong phòng tắm. Tao chưa bao giờ có ý định làm tổn thương mày. Tất cả chỉ vì tao cảm thấy quá lẫn lộn thôi, đừng gọi bố mày đến, được không?”
Nhìn thấy thằng David khóc làm cho Tristan cũng khóc theo. Nước mắt chảy dài trên khuân mặt của nó. “Đó là bởi vì tao yêu mày, David, tao không thể giấu điều đó được. Tao chỉ muốn được ở bên cạnh mày, được ôm mày, được yêu mày nhưng mày không để cho tao?”
“Tao biết là tao đã không để cho mày được như thế. Tao không thừa nhận điều đó với chính bản thân mình cho đến khi ở trong phòng tắm hôm qua. Kể từ lúc đó tao cảm thấy quá sợ hãi. Mày có hiểu cho tao không Tristan? Tao đã cố gắng rất nhiều để có thể nhận ra được điều đó vì tao cũng yêu mày mà?”
Đến lúc này hai đứa đã đứng thật sát nhau, tay của chúng choàng qua vai nhau.
“David, mày nói có thật không? Mày nói rằng mày cũng yêu tao ấy?”. Tim của Tristan đập mạnh, nó không tin vào những gì nó vừa nghe thấy.
“Ừ, nhưng nó không có nghĩa là tao gay”. David vẫn chưa sẵn sàng để vượt qua được, chưa thể vượt qua được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
Tristan ngẩng mặt lên nhìn David. “Tao đã từng rất lo lắng. Tao sợ mày ghét tao, sợ mày không muốn nhìn thấy mặt tao nữa.”
“Không, không hề đâu, mày đừng lo mà”. David nói trong khi nó nhìn vào đôi mắt nâu của Tristan, vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng có một cái gì đó không thể che giấu được, đó là niềm vui, niềm sung sướng vô bờ.
Tristan ngoác miệng ra cười. Nó mừng qúa. Nó kéo sát thằng David vào người mình và ôm thằng này thật chặt. Nó nói thầm vào tai thằng David. “Mày sẽ không phải hối tiếc đâu. Tao hứa đấy. Nhưng có lẽ mày phải đi rửa mặt đi, mặt mày có mấy đường sọc nước mắt trông buồn cười lắm!”
“Ừ, nhưng chúng có là do lỗi của ai cơ?”. Vừa nói David vừa xiết chặt Tristan trong vòng tay của mình.
Hai thằng chạy về phía vòi nước ở gần chuồng ngựa và nhanh chóng rửa đi những “dấu vết” về cuộc nói chuyện vừa rồi trước khi trở vào nhà. Cuộc nói chuyện đã xoá đi bức tường ngăn cách giữa hai thằng suốt một ngày qua. Bà đã đứng sẵn ở cửa và la hét chúng ầm ĩ, bắt cả hai đứa đi tắm ngay lập tức. Mặc dù thế nhưng bà vẫn kịp nhận ra rằng chúng đã bình thường trở lại. Trong khi hai đứa tắm, bà nói lại điều này với ông.
“Tao tắm trước được không?” Tristan hỏi trong khi nó cởi vội quần áo của mình. “Tao ngứa ngáy khắp người rồi. Không thể chịu nổi nữa!”
“Ờ, tao cũng tắm bây giờ mà”. David từ từ cởi quần áo ra một cách cẩn thận. Quần áo của nó có thể làm bẩn mọi thứ mà chúng chạm vào. Trần truồng, trông thằng David thật buồn cười. Người nó chỗ đen chỗ trắng rất trái ngược nhau. Nó trèo vào bồn tắm và đứng ngay sau lưng Tristan. Con cu của nó chạm vào người của thằng này. “Tao đang đứng ngay sau mày đây này! Có muốn tao gội đầu cho không?”
“Hì hì, tao biết mà! Ừ, gội cho tao đi!”
“OK”. David giật mấy cọng cỏ khô dính vào tóc Tristan và nhẹ nhàng xoa shampoo lên đầu thằng này! Phần thưởng cho “nỗ lực” gội đầu của nó cũng đến khi nó dùng shampoo còn thừa trên tay xoa vào háng thằng Tristan và vào con cu đang semi-hard của thằng này. David cả ấn người của nó sát vào người Tristan.