2:40PM, chúng về đến nơi để cùng ông bà xem đua ngựa. Cuộc đua rất hay. Sau khi xem xong, chúng bắt đầu đi chơi các trò chơi được dựng lên ở sân hội chợ. Bắn súng, bắn cung, phi tiêu để lấy phần thưởng, etc. Mọi thứ đều rất tuyệt cho đến khi David rủ Tristan chơi trò merry-go-round của bọn trẻ con (vì chúng đã chơi hết các trò khác). Tristan cảm thấy hơi mệt. Nó cố kiềm chế cái bụng đang bị xáo trộn của mình và cố chơi cùng David thêm mấy vòng quay nữa nhưng cuối cùng thì Tristan cảm thấy không thể chịu nổi, cái sàn xoay tròn nhanh quá. Nó bị nôn hết cả ra áo. Bụng nó rất đau, nó thấy đầu óc choáng váng và mọi thứ xung quanh chao đảo.
“David, tao thấy mệt quá!”. Tristan rên rỉ. “Giúp tao trở về cái xe tải của ông đi, tao phải lau rửa và nằm một lúc”. Nó vừa nói vừa bắt đầu lảo đảo đi về phía cái ô tô tải nhỏ của ông. David đỡ lấy Tristan và dìu nó đi. Về đến nơi, Tristan phải rửa qua cái áo của nó. Nó cũng phải xúc miệng, hi vọng điều đó có thể làm dịu đi cái cảm giác khó chịu trong bụng của mình. David trải một cái mảnh gì đó mà nó kiếm được lên cỏ, ở chỗ bóng râm của cái xe tải và đỡ Tristan nằm xuống đó. Mọi thứ có vẻ tốt hơn khi Tristan nhắm mắt lại và dừng mọi chuyển động.
“Để tao đi tìm ông bà”. David lo lắng nói. “Mày có cần thêm gì nữa không?”
“Không, nhớ quay về nhanh đấy”. Tristan trả lời bằng một giọng chỉ vừa đủ nghe.
David chạy đi tìm ông bà. Có lẽ ông bà biết sẽ phải làm gì cho Tristan. Phải mất một lát nó mới tìm thấy. Ông bà nhanh chóng quay về chỗ cái xe tải. David đứng nhìn một cách lo lắng khi ông bà nói chuyện với Tristan. Ông bà nghĩ Tristan bị “motion sickness” vì nó và David cùng ăn như nhau nhưng David lại không bị làm sao cả nên chắc không phải là do bị ngộ độc. Tristan cũng nói hồi nhỏ nó từng bị say xe.
Ông và David khiêng tất cả các thứ lên xe và quay trở về trang trại. Tristan nằm dựa người vào David và nhắm tịt mắt lại vì nó không thể chịu nổi chuyển động của những cái cây và ngôi nhà ở hai bên đường. Khi về đến trang trại David dìu Tristan lên phòng tắm, lấy cho nó bộ quần áo sạch và cái khăn tắm trước khi quay ra giúp ông khiêng các thứ xuống.
“Mày cố tắm đi trong khi đợi tao đi giúp ông”. David gợi ý.
“Ờ, nhưng tao vẫn thấy chóng mặt lắm. Bao giờ mày xong thì quay về đây giúp tao nhé!”
“Tất nhiên, sẽ không lâu đâu”
Tristan từ từ cởi quần áo ra. Mọi sự không sao khi nó cởi cái áo nhưng đến khi cởi cái quần thì nó bị mất thăng bằng. Nó phải ngồi xuống mới cởi ra được. Nó cần thận trèo vào trong bồn tắm, cố gắng giữ thăng bằng. Nó mở nước và chỉnh nhiệt độ. Nó đứng trong đó và để cho dòng nước ấm chảy dài trên người. Nó cố làm ướt tóc nhưng mỗi khi nó giơ tay lên thì căn phòng lại chao đảo. Nó cố gắng tắm cho mình một cách tốt nhất nó có thể làm được bằng một cánh tay nhưng hình như điều đó không mang lại hiệu quả.
Cửa phòng tắm bật mở và David thò đầu vào.
“Bình thường chứ?”
“Không hẳn, tao không gội đầu được. Tao cứ phải dùng một tay để giữ thăng bằng”
“Cần tao giúp không?”
“Nếu mày không ngại”
“Ờ, tao sẽ quay lại ngay”
Một lát sau David quay trở lại, nó cởi hết quần áo, nhảy lên bồn tắm và đứng ở phía sau lưng của Tristan.
“Tao gội đầu cho mày nhé!”
“Ờ, có lẽ mày nên gội nhè nhẹ thôi trong khi tao phải cố giữ thăng bằng bằng cả hai tay”
Có vẻ mọi việc đều tốt đẹp. David giúp Tristan đổ shampoo lên đầu và xoa nhè nhẹ. Quả là một cảnh tua lại của ngày hôm qua. David phải đứng lùi lại để con cu của nó không cà vào người Tristan. Một lát sau, David ấn đầu Tristan xuống để nó dội nước. Tristan bị mất thăng bằng vào bắt đầu ho sặc sụa. David phải dùng cả hai tay để ôm quanh người Tristan, giúp nó đứng vững đến khi nó lấy lại được thăng bằng.
“Khủng khiếp thật”. Tristan rên rỉ. “Tao chưa bao giờ bị như thế này trước đây cả. Nhanh lên, tao phải ra ngoài kia nằm một lát”
David nhanh chóng xoa xà phòng lên người Tristan để giúp nó tắm. David quả thật ước ao nó và Tristan có thể được như ngày hôm qua. Bây giờ nó đang đứng ở đây, tắm cho Tristran như cho chính nó, nó có thể cảm nhận được cơ thể của Tristan bằng mọi giác quan nhưng Tristan không hề phải ứng lại ngay cả khi David xoa xà phòng lên háng của nó ngoại trừ nó nói: “Mày có thể làm lúc khác David à, tao cho mày ghi nợ đấy!”
David giúp Tristan lau khô người, mặc bộ pajamas và áo khoác cho nó. Hai đứa đi về phòng ngủ của chúng, từ từ bước lên cầu thang. Tristan nằm xuống giường.
“Tao khát quá, mày đi lấy cho tao cốc nước nhé!”
“Ờ”. David nhanh chóng trả lời và đi lấy ngay về một cốc nước trước khi Tristan nhận ra được điều đó.
“Bà bảo mày phải uống từng ngụm nhỏ và nếu cần gì thêm thì cứ bảo”
“Nước gì thế?”
“Nước cam loãng ấy mà!”
Tristan trườn nhẹ ra khỏi giường và uống một ngụm từ cái cốc.
“Cám ơn, tao khát quá. Tao đi ngủ đây. Mày cũng ngủ ở đây tối nay chứ?”
“Ừ, nếu mày không “làm gì” tao”. David cười.
“Tao nghĩ bây giờ mày an toàn rồi. Chúc ngủ ngon”
“Ngủ ngon, lát nữa tao sẽ lên”
Tristam tỉnh dậy một lát khi David trèo lên giường.
“Mày thấy đỡ chưa?”. David hỏi.
“Mmm…, cũng tàm tạm…”. Tristan trả lời với giọng ngái ngủ. Nó hơi nhấc đầu lên và liếc mắt nhìn về phía David. “Vẫn còn hơi hơi chóng mặt”. Nó vươn người tới và ôm lấy một cánh tay của David. “Sẽ đỡ hơn nếu tao ôm một cái gì đấy”. Nó giải thích.
“Ừ, cố gắng thoải mái và ngủ đi”. David nói và nó vỗ nhè nhẹ vào tay của Tristan.
Tristan mỉm cười trong khi mắt nó vẫn nhắm và vùi đầu trở lại trong gối. Mặt nó có vẻ xanh xao hơn hình thường. David nằm đó và nhìn Tristan, nó nghĩ về chuyện xảy ra lúc chiều làm hỏng ngày vui của chúng. Nó đã rất lo khi Tristan bị mệt. Nó không biết gì về “motion sickness” và cả những ảnh hưởng dài dài về sau của nó lên Tristan.