Tấn cười sằng sặc:
– Em biết bây giờ là thời kỳ thiết quân luật. Lính đi tuần thấy hai đứa lui khui bên bờ ruộng họ bắn nát đầu chứ. Đào chỉ tay về ruộng mía phía trong, nói:
– Thì em đưa anh vô ruộng mía kia kìa, có ai nhìn thấy tụi mình đâu mà sợ. Nhưvậy lại càng kín đáo nữa, ban ngày cũng không ai thấy chứ đừng nói ban đêm.
Những cố tình kích thíchcủa Đào đã làmcho Tấn không thế nào chịu nổi nữa. Chàng thấy xa lộ vắng hoe, không có chiếc xe nào lên xuống nên vòng một tay ra sau. Tự nhiên chàng thèm nói tục:
– Em mà đưa anh vô đó đêm nay thì anh sẽ trói em lại căng ra giữa trời cho muỗi nó đốt.
– Em mặc nhiều quần áo đâu có sợ.
– Anh phải lột hết quần áo em ra chứ.
Đào nhây nhúa, nói:
– Nếu vậy em cũng lột hết quần áo anh ra.
Vừa nói nàng vừa rà bàn tay đang ôm trên bụng Tấn xuống dưới. Tấn hơi co người lại, tay lái chàng chệnh choạng nên la lên:
– Coi chừng em làm anh nóng người lên té bò càng cả hai đứa bây giờ.
Đào lại cười khúc khích.
– Chứ không phải anh cứng ngắc rồi à. Tới đó rồi anh biết em.
Tấn trả đũa:
– Chưa biết đứa nào biết đứa nào đâu.
Đào cười ha hả, bảo Tấn:
– Tới rồi, anh đi chầm chậm lại quẹo vô phía này đi.
Tấn giảm tốc độ, cho xe chạy chầm chậm vô con đường đất đỏ chạy dài theo những hàng cây cao su xanh um. Chỉ vài phút sau Đào lại chỉ cho chàng nột căn nhà gỗ cũ kỹ phía trong, nói:
– Anh tới căn nhà đó đi, chúng mình để xe đó rồi đi một vòng coi cái vườn này có đáng giá không.
Có ai ở đó không em?
– Không, căn nhà đó bỏ trống.
Tấn ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao người ta cất nhà lại bỏ trống uổng quá vậy?
– Không phải không có chỗ dùng đâu anh. Căn nhà này cất lên để cho công nhân có chỗ nghỉ trưa và ăn uống khi làm việc thôi. Hết giờ họ lại về chứ không có ai ở đó.
Xe cũng vừa tới mái hiên, Tấn dừng xe lại theo Đào vô căn nhà trống trơn. Chỉ có một cái giường lớn làm bằng mấy tấm ván ép đóng sơ sài trên mấy con ngựa gỗ kê bên dưới. Phía trên không có mùngmềnchănchiếu gì cả, nhưng có lẽ nhiều người đã nằm trên tấm ván này nên nó láng lưỡng. Tấn hỏi:
– Sao giờ này không có ai?
– À, giờ này công nhânvề hếtrồi. Mặttrời cũng xuống khỏi ngọn cây rồi còn gì. Tới sáng mai mới trở lại.
Tấn dục:
– Nếu vậy chúng mình cũng đi coi mau mau lên không có trời tối roi.
Đào bỏ chiếc bóp xuống giường, bất thình nnh quay lại ôm lấy Tấn, cười khúc khích thực dâm đãng.
– Anh tưởng em cho anh về liền bây giờ hả. Trên xa lộ anh làm cho em nóng ran cả mình mẩy có biết không, bây giờ phải bắt đền đi. Anh trói em căng ra như lúc nãy nói đi, chúng mình ngủ ở đây tối nay đó.
Tấn cũng ôm lấy Đào, cười hì hì:
– Trói thì trói chứ sợ gì.
Chàng chưa nói xong đã bị Đàokéo xuống giường, quần áocủa cả hai người bậttungra, rơi tơi tả xuống chân giường. Đào rít lên ngay từ phút đầu, nhưng chỉ một phút sau nàng nhổm dậy bảo Tấn:
– Chúng mình ra ngoài gốc cây cao su nhé anh.
Tấn chưạ kịp trả lời, Đào đã xô chàng ra, nhẩy tới góc nhà, cúi xuống nhặt manh chiếu ai để đó, rồi chạy thực nhanh ra ngoài vườn cao su. Tấn nhìn thấy thân thể trắng muốt, no tròn của Đào và nhất là bộ ngực vĩ đại nhẩy tưng tưng theo những bước chân của nàng, chàng không chịu nổi nữa rượt theo ngay…
Bóng tối đã chẩy dài từ những gốc cây lan ra khắp nơi trong vườn cao su. Đào và Tấn vẫn ôm nhau quần thảo như quên hết thời gian trôi qua thực mau. Không biết bao nhiêu lần thay nhau, kẻ nằm trên người nằn dưới giữa khung trời thiên nhiên đầy tiếng chim chóc nên thơ này.
Lúc bóng tối lan tràn ngập lối thì Nhung và Liên ở trong buồng đang phóng tầm mắt nhìn cảnh cụp lạc giữa Tấn và Đào một chách thích thú. Liên bảo Nhung: .
– Mày coi, chúng nó làm ăn nhưthế kia, tao bảo đảm chỉ nội tối nay con Đào phải có bầu với nó thôi. Không ngờ cha thằng Tấn luyện được phép giúp nó khỏe tđi như vậy.
Nhung cười hì hì:
– Chẳng cần phải có phép thần thông gì, thằng Tấn bản thân của nó đã như thế rồi. Hồi tao còn bồ với nó, khi nó đè được tao ra rồi, có khác gì bây giờ đâu.
– Mày nhìn cái mặt con Đào kìa, mắt nó nhắm nghiền, miệng há ra rên n, có lẽ y chịu không nổi với thằng quỉ này đâu Thân thể nó cong cớn vặn vẹo dữ quá. Hai tay y còn bấu chặt lấy mình mẩy thằng Tấn nhưmuốn xé thằng nhỏ ra từng mảnh vậy đó. Tao nghĩ dù cho hôm nay không phải là ngày rụng trứng của nó, với sự kích thích này thế nào tnlng cũng rụng thôi, làm gì mà không có bầu được chứ.
Nói xong Liên cười ha hả đắc ý, nàng dơhai tay lên trời như chiến thắng đã đạt được. Bộ ngực no tròn cong lên nở trộ dưới làn áo nỏng. Nhung cũng chồm lên, nàng luồn cả hai tay vô mình Liên, nâng bộ ngực ngút ngàn và vục mặt vô đó Hai nàng con gái cuốn lấy nhau như xay bột. Gió lạnh thoát ra từ hai thân thể xoáy tròn trong căn phòng, rít lên những âm thanh thực ghê rợn.
Bỗng Liên bảo Nhung:
– Bây giờ đã đến lúc chúng mình dắt con Tú Trinh vô ma giới rồi. Tao thấy cái bầu của nó với thằng Tấn cũng đã lớn bộn rồi đó mày.
Liên vui mừng cười ha ha.
– Chúng ta đi thôi chứ còn chần chờ gì nữa. Ma giới lại có thêm người rồi ha ha ha…
KẾT THÚC
Hơn tháng sau ngày Đào ngủ với Tấn tại vườn cao su Biên Hòa, Đào đã đi thử máu và biết chẩc là nàng đã có bầu với Tấn. Nàng vội vàng tới nhà chàng ngay. Đồng thời trong thời gian này, Đào đã ếm được chữ bùa của thầy Bẩy Ly dạy nàng vô không những Liên và Nhung mà cả Tú Trinh nữa. Vì sau khi Tú Trinh bị Nhung và Liên dẫn dụ vô ma giới thì nàng đã trốn nhà đến ở chung với Liên và Nhung rồi.
Còn thầy Hai Cơ sau khi lo chu toàn cho Tấn, ông vội vã lên đường trở về hang động ở Thất Sơn tu hành ngay. Vì ông biết rằng; với tài sức của Tấn bây giờ, những loài yêu cỏ chung quanh đó chẳng làm gì được chàng nữa. Vả lại, ông còn bẩy đệ tử đã được xuất sư cũng vào hàng khá ở gần vùng Tấn cưngụ. Nếu xảy ra chuyện gì, các sư huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau nên ông mới yên tâm trở về Thất Sơn tiếp tục tu hành. Ông cũng đã ưnh, nếu hai con ma nữ lúc trước trở lại một mình Tấn cũng thừa sức giết chúng nó rồi. Bây giờ là lúc ông phải trở về tiếp tục tu hành để chờ ngày theo chân các vị Phật Tổ.
Còn sáng nay khi Đào tới nhà Tấn báo tin cho chàng biết kết quả của bác sĩ là nàng có con với chàng thì Tấn rất mừng rỡ. Chàng công bốluôn với mọi người là sẽ làm đám cưới với Đào ngay và Đào cũng hứa với Tấn là nàng bỗ rơi ông Sáu liền khi ông ta về kỳ này. Đào không còn tiếc rẻ gì ông già này nữa vì thực sự bây giờ nàng đã có cả bạc triệu trong tay do Liên và Nhung cho.
Thầy Bẩy Ly cũng được Đào cho biết riêng là đã ếm đủ chín lần chữ bùa vô Liên, Nhung và Tú Trinh nữa. Ông vui mừng sai Tấn lập trận ngay đêm nay để quyết giết hết những con yêu nữ đã biết quá nhiêu về ông. Đúng nửa đêm, bàn thờ đã được thiết lập xong. Từ hồi sáng, thầy Bẩy Ly đã cốtình giữ Đào ở lại nhà Tấn vì ông biết rằng để nàng đi tối nay là tụi yêu nữ kia sẽ làm thịt nàng liền.
Lúc ấy ông kêu Đào và Tấn vô am nói hết mọi việc cho Tấn nghe, vì mọi chuyện không còn gì phải giấu giếm gì nữa. Duy chỉ có một điều, ông nói bớt đi số thai nhi cha Tấn có thể hổ trợ chàng trong việc làm tình với phụ nữ: Thay vì bốn ông nói có ba thôi, vì ông đã bảo Đào dấu nhẹm chuyện ông trục thai nhi của Hương để luyện Thiên Linh Cái. Tấn nghe xong cũng bán tín bán nghi vì chàng không tin tưởng ở thầy Bẩy Ly bao nhiêu.
Đúng nửa đêm. Trước bàn thờ hương trầm nghi ngút. Thầy Bẩy Ly để Đào trần truồng nằm ngửa trước mặt: Ông đã bảo Tấn ngồi áng ngữ trước am. Phía trong chỉ có mình ông và Đào. Lúc thầy Bẩy Ly làm phép thì cả Liên, Nhung là Tú Trinh cùng nóng như lửa đốt vì các nàng cũng vừa biết Đào đã có bầu, nhưng không ai tới gần Đào được, vì chẳng những có thầy Bẩy Ly mà còn Tấn luôn theo sát bên mình Đào. Cả ba chỉ chờ Đào ra khỏi nhà Tấn là hốt hồn nàng liền. Tới khi thấy Đào cởi bỏ quần áo nằm giữa trận pháp của thầy Bẩy Ly thì hết hồn, nhưng cũng chưa biết chuyện gì sẽ xẩy ra. Tất cả đã định bàn tính liều một phen, xông vô cướp người, nhưng lại thấy Tấn cởi trần ngồi ngay trước am với chữbùa sáng ngời trên ngực, nên chỉ dám núp trên cây si sau nhà nhìn xuống.
Lúc ấy, sau khi thầy Bẩy Ly đọc kinh kệ một hồi, làm phép và ếm bùa vô một ly nước lạnh. Đưa cho Đào rồi nói:
– Con hớp một ngụm thực lớn, khi nghe thầy hô phun thì con ráng lấy hết sức phun hết ngụm nước trong miệng lên trời. Nhớ là phun cho hết và càng mạnh càng tốt, hãy nhắm mắt lại và mặc kệ cho nước rớt xuống mặt cũng không sao.
Nói xong, thầy Bẩy Ly bắt ấn niệm chú, đợi cho Đào ngậm nước trong miệng, thầy thét lên thực lớn:
– Phun ?
Đào nín thở, phun mạnh ngụm nước trong miệng lên không. Ngay lúc ấy, thầy Bẩy Ly dùng hai ngón tay trỏ và giữa, duỗi thẳng làm kiếm, chặt ngang luồng nước vừa phun lên trong miệng Đào đứt làm hai đoạn.
Ngoài sân, có tiếng thét nghe rợn người. Tự nhiên trời đang quang đãng lại nổi lên một tràng sấm động vang ầm, kéo dài ra mãi tận chân trời. Tấn đang ngồi tọa thiền trấn trước am, giật nảy mình vì nhìn thấy có ba thân thể thiếu nữ từ trên ngọn cây si lao xuống nằmtrợn mắtdẫy đành đạch, cả ba cùng trần truồng. Chàng nhìn rõ hai cô trong số ba người đó có bầu. Tấn hoảng hết tiến lại gần và tá hoả nhận ra cả ba người là ai. Một nàng có chiếc bầu thực lớnnhìn Tấn thảmnão thì thào, giọng nàng vi vu như từ cõi xa xăm vọng về:
– Anh Tấn ơi, ngàn đời em vẫn yêu anh. Âu cũng là số trời không ai cãi được. Giòng họ anh chỉ có thể có một đứa con thôi… Muốn thêm cũng không được… mà… muốn… bớt… cũng… cũng… cũng… không xong…
Lúc ấy thầy Bẩy Ly và Đào cũng đã chạy ra. Ba cái xác chết từ từ chảy thành nước biến vào lòng đất làm Tấn ngơ ngác như người mất hồn. Bây giờ thì chàng đã hiểu rồi.
Đứa con duy nhất của giòng họ chàng đang nằmtrong bụng Đào Tấn ôm lấy Đào, nước mắt trào ra ướt đẫm khuôn mặt. Bỗng chàng nhớ tới Hương, vội vàng chạy vô nhà tìm kiếm nhưng không thấy nàng đâu, Tấn kêu lớn:
– Hương… Hương… Hương ơi…
Thầy Bẩy Ly vội chạy lại giở nắp giếng sau nhà, nhưng con Hắc Xà cũng đã biến mất. Thầy nói nho nhỏ:
– Ý trời đúng là ý trời!
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)