Nhưng nàng vẫn không thấyTấnnói gì. Nhunghơi ngạc nhiên vì bây giờ cả hai đã ra tới ngoài đường rồi, đám đông không còn chen lấn nhau như trong rạp. Hơn nữa, nàng đã nói hai ba lần mà tại sao Tấn không trả lời. Nhung nhìn Tấn đăm đăm, nàng thấy hình như có chuyện gì đang xẩy ra. Nhất là khuôn mặt của chàng coi lạ kỳ. Cặp mắt chàng mở trao tráo, nhìn thẳng về phía trước như đứng tròng. Nhung và Tấn đã quen nhau hơn hai năm, nàng chưa bao giờ thấy thần sắc của chàng kỳ quái như lần này. Nàng không hiểu tại sao lại có tình trạng này. Nàng lay mạnh tay Tấn.
– Anh Tấn… anh Tấn, anh sao vậy?
Tấn vẫn nhưchìm trong cơn mê và hình nhưkhông hay biết gì về Nhung đang réo gọi chàng. Nhung nhìn theo ánh mắt Tấn về phía trước. Nàng chẳng thấy có gì đáng phải chú ý cả, cũng chĩ là những người vừa trong rạp hát đi ra.
Nhung lạ lùng hỏi:
– Anh Tấn, anh nhìn cái gì đó?
Nhưng Tấn vẫn không trả lời. Mắt chàng vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Sắc mặt càng ngày càng lợt lạt, trông thực cổ quái. Hình như trong mắt chàng toả ra một luồng ánh sáng kỳ dị. Nhung run run nhìn theo ánh mắt đó. Nàng chợt thấy phía trước một ông già đang đi ngược chiều về phía nàng.
Nhung nghĩ, một ông già đi ngoài đường thì có gì là lạ. Bề ngoài của ông ta cũng chẳng có gì phải chú ý. Nhung liếc mắt nhìn Tấn. Vừa lúc ấy, ông già cũng lướt qua nàng nhưmột hơi gió thoảng. Tấn đột nhiên ngừng bước và quay mặt lại nhìn. ánh mắt như đeo đuổi và thực gắn bó. Bây giờ Nhung mới chắc chắn Tấn bị thu hút bởi người lạ mặt già nua này. Chàng đã quên hẳn sự có mặt của nàng có lẽ chỉ vì người đi đường tầm thường này.
– Anh Tấn… Anh Tấn, anh nhìn cái gì vậy?
Nhung thấy người yêu của mình mất hồn mất vía chỉ vì ông già lạ mặt. Một ông già ! như thế có gì đáng chú ý, nên vừa tức mình, vừa buồn cười. Nàng nắm tay Tấn lay thực mạnh trong khi ông già đã đi xa. Nhưng Tấn hình như vẫn không biết nàng đang nói gì, chàng nhớn nhác hỏi:
– E… m… em… em nói gì?
Nhung thấy dù Tấn đã chịu nói chuyện với nàng nhưng mắt vẫn không rời ông già đi đường lạ lùng kia. Nàng vùng vằng nói:
– Anh này làm người ta tức chết đi thôi. Anh à, anh nhìn cái gì mà chết mê chết mệt như vậy. Chỉ có một ông già tầm thường thôi mà.
Bóng hình ông già đã đi thực xa và vừa khuất hẫn sau một khúc quanh. Tấn như một người ngớ ngẩn từ từ nhìn Nhung, nàng vẫn thấy thần sắc kỳ quái trên khuôn mặtnhợt nhạt của chàng còn đó. Rõ ràng chàng đang nhìn thẳng vào mắt Nhung, nhưng hình nhưchàng vẫn không thấy gì trước mặt và cũng chẳng nghe thấy gì. Nhung nhìn Tấn tức tối, nói lớn như la lên:
– Anh làm cái gì kỳ cục vậy hả anh Tấn. Em không chịu đâu.
Tấn vẫn nhìn Nhung với dáng điệu lạ lùng đó, chàng lắp bắp:
– Anh… anh… có gì đâu.
– Còn nói không có gì nữa à? Đột nhiên anh như người mất trí không bằng. Anh coi coi, mọi người đang nhìn mình kìa.
Hai người đứng ở giữa đường nói chuyện, Nhung vừa nhõng nhẽo vừa to tiếng làm cho những người đi đường tưởng là cặp tình nhân này đang gây gổ với nhau. Tự nhiên ai cũng tò mò đứng lại nhìn họ.
Tấn bây giờ mới biết những người chung quanh đang nhìn mình một cách kỳ cục. Chàng như chợt tỉnh, nói:
– Được rồi… được rồi, em đừng có giận. Chúng mình đi nhé.
Đi được vài bước, Nhung lại chợt thấy Tấn nhìn theo hướng ông già lúc nãy. Nhưng nàng cũng vẫn cố giữ im lặng đi bên chàng.
– Anh Tấn, anh phải cho em biết anh đang nghĩ gì kỳ cục vậy?
Tấn lắc đầu nói:
– Đâu có
Hình như trong lời nói của chàng có vẻ gì gượng gạo. Chắc chắn Tấn phải đang có một chuyện gì không muốn cho nàng biết. Nhung càng tò mò hỏi:
– Bộ anh quen biết với ông già vừa rồi hay sao?
Từ lúc coi phim cho tới khi ra ngoài, Nhung không thấy Tấn có một điều gì khác lạ. Bỗng dưng từkhi nhìn thấy ông già này, chàng lại tỏ ra bần thần thấy rõ. Bởi vậy Nhung nhất định cho là Tấn phải có chuyện gì liên quan tới ông già kia.
Tấn lắc đầu nói:
– Đâu có.
Câu nói ngập ngừng của chàng lại càng làm Nhung nghi hoặc hơn. Cả hai đã biết nhau hơn hai năm nay và thương nhau từ hồi đó. Chắn chắn nàng phải biết rõ về Tấn hơn ai hết. Nàng tính gạn hỏi thì Tấn đã nói:
– Nhung à, chúng mình kêu xe xíchlô về cho mau nhé.
Nhung vừa nghi hoặc, vừa bực mình nói:
– Anh Tấn, sao lúc nãy anh nói coi phim xong chúng mình tới chùa Ngọc Hoàng ở Đakao chơi mà.
Tấn có vẻ hơi lúng túng.
– Anh đột nhiên cảm thấy không được khoê. Để anh đưa em về rồi ngày mai chúng mình lại đi nữa.
Bây giờ Nhung không còn chịu nổi nữa, nàng nói như thét lên:
-Anh Tấn, anh đừng có vịn cớ này mà đưa em về. Em biết anh có chuyện gì đó, anh phải nói thực cho em nghe đi.
– Em đừng có đa nghi quá mà, anh thực sự có chuyện gì đâu.
Nhung dịu giọng và có vẻ lo lắng cho Tấn:
– Anh Tấn à, em biết chắc anh có chuyện mà. Anh làm nhưvậy chỉ làm em lo lắng hơn thôi. Chẳng lẽ anh còn nghĩ là giữa chúng mình lại còn chuyện gì phải dấu diếm nhau nữa hay sao.
Tấn nhìn Nhung nhưvan lơn, hình nhưchàng đang nghĩ ngợi một điều gì ghê gớm lắm. Nhung nói thực dịu dàng:
– Chả lẽ chúng mình không có thể chia sẻ với nhau những khó khăn được hay sao hả anh?
Cuối cùng Tấn thở dài, chàng nói:
– Thôi được rồi, chúng mình tìm một nơi tĩnh mịch nói chuyện vậy.
Cả hai cùng đi qua đường, tới công viên trước rạp hát. Ngồi trên ghế đá. Mặt trời buổi chiều đang rọi những tia nắng cuối cùng trong ngày một cách yếu ớt. Trên khuôn mặt Tấn, những nét kỳ ảo khó hiểu vật vờ. Sắc mặt chàng như biến đổi hoàn toàn. Tấn đang nghĩ tới câu chuyện đã xẩy ra. Nhung giữ yên lặng và hồi hộp chờ người yêu nói, nàng có linh cảm đó là một chuyện thật quan trọng dính líu tới đời chàng. Nàng cốnhẫn nại chờ đợi Tấn lên tiếng. Cuối cùng Tấn đã lên tiếng và giọng nói của chàng bỗng nhiên nghe thực xa lạ.
– Anh không biết phải nói cái gì trước bây giờ. Đầu óc anh bấn loạn và thật hoang mang.
Nhung nắm lấy tay chàng, nàng thấy tay Tấn thực lạnh và đang run rẩy, Nhung nói nho nhỏ:
– Anh thủng thẳng nói cũng được mà.
Tấn run run nói:
– Hồi nãy, lúc đi ra. Anh nhìn thấy ông già đó… Ông già đó giống hệt như ba anh, không khác một chút nào cả.
Nhung bắt đầu run lên, lời nói cúa Tấn làm cho nàng sợ hãi, Nhung chồm tới hỏi:
– Anh nói cái gì?
Nàng đã quen Tấn hơn hai năm rồi. Đối với gia đình Tấn nàng rất rõ. Bởi vậy nàng mới hết hồn như thế.
– Anh Tấn, ba anh à… Ông ấy đã chết từ năm năm nay rồi cơ mà.
Mặc dù nơi đây có rấtnhiều người qua lại, nhưng không hiểu sao Nhung lại thấy sờ sợ và cảm thấy ớn lạnh thực sự.
– Đúng rồi, ba anh đã chết từ lâu. Bởi vậy anh mới…
Giọng nói của Tấn trở nên hồ đồ, nhưng nhìn khuôn mặt chàng, Nhung biết chắc là Tấn không nói dối. Trong khi đó ánh mắt Tấn như lạc thần, chàng tiếp tục nói:
– Nhưng mà ông ấy thực sự là ba anh đó.
– Anh có biết anh đang nói gì không? – Nhung thở ra, nói tiếp – Người giống người là thường chứ có gì lạ đâu.
Tấn lắc đầu quả quyết.
– Không phải đâu, ông ấy chính là ba anh đó.
Nhung cảm thấy như có ai tạt nước lạnh vô thân thể, nàng rùng mình:
– Nếu anh chắc chắn như vậy tại sao anh không kêu ổng.
– Anh… anh… anh cũng không biết nữa. Ba anh chết từ mấy năm nay là điều kh~ng thể nào chối cãi được rồi. Nhưng tại sao hôm nay, ban ngày ban mặt thế này, ông ấy.. lại đi ngờ ngờ như vậy được.